XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324275

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

ng sàn. Hắn đập cái “bịch” xuống sàn. Tôi lao tới

đấm đá túi bụi, mùi thuốc xoa bóp trên người hắn ta còn chưa tan mà đã

dám tái phạm. Có lẽ không đánh chết hắn thì hắn vẫn chưa chừa.

Bạch Khiết chạy vào ngăn tôi: “Ân Nhiên, Ân Nhiên! Đá thế hắn chết mất!”

Tôi cho hắn một cú cuối cùng, rồi cùng Bạch Khiết ra khỏi văn phòng, hắn ta còn rống được to như thế chắc chưa chết được đâu.

Bạch Khiết đi ra rồi còn định quay lại: “Hắn ta sẽ không chết chứ? Tôi quay lại xem sao!”

Tôi ngăn lại, kéo chị vào thang máy: “Chị không sao chứ?”

“Nếu cậu đến muộn một chút thì sợ là xảy ra chuyện rồi.” Nhìn dáng vẻ sợ sệt đáng thương của chị giống như chú thỏ con sắp bị nhốt vào lồng

vậy.

“Các chị đã quá dung túng nên hắn ta mới dám ngông cuồng như thế.”

Nghe nói trong văn phòng có mấy nữ đồng nghiệp đều đã từng bị hắn làm

thế, nhưng nhiều người vì mức lương cao ấy, vì thể diện của mình mà

không nói gì. Dù sao, nếu họ báo cảnh sát, Mạc Hoài Nhân bị bắt nhưng

rồi họ làm sao còn mặt mũi nào ở lại làm việc? Đáng ghét! Nếu bạn trai,

chồng hoặc người thân biết được thì càng bi thảm hơn.

Tôi đã nói nhân viên công ty tôi mặc đồng phục, đồng phục nữ là áo sơ mi trắng và váy ngắn. Thiếu phụ có thân hình bốc lửa như Bạch Khiết mặc trang phục như thế đúng là có sức sát thương cực mạnh đối với đàn ông.

Tôi cùng cô ấy đi xuống, trong thang máy ngửi thấy mùi hương riêng của

thiếu phụ, tim tôi lại đập dồn dập.

Tôi nhắm mắt tựa vào thang máy, hãy nghĩ đến tiền đồ của mình đi, ví

dụ bị Lâm ma nữ và Mạc Hoài Nhân hất cẳng thì tôi phải đi đâu, tìm việc

làm đâu phải dễ...

“Ân Nhiên, cậu sao vậy?” Bạch Khiết quan tâm hỏi.

“Không sao.”

“Có phải bị thương ở đâu không?”

“Không, không có thật mà.”

Ra khỏi tòa nhà, Bạch Khiết mím môi: “Ân Nhiên, cùng đi ăn đi.” Tuy

Bạch Khiết là thiếu phụ, lại là một thiếu phụ có dáng người quyến rũ,

nhưng tính cách nhu mì, hướng nội như chú thỏ trắng cuốn hút tôi hơn.

“Được, nhưng tôi mời, chị muốn ăn gì?”

“Tùy cậu.”

Ngồi trong quán, tôi gọi hai suất mười tám tệ - với tôi mà nói là vô

cùng xa xỉ. Trước đây khi bố tôi chưa thất thế, những điều này tôi không thèm ngó mắt tới, nhưng hiện giờ, sau khi tan làm, tôi chỉ có thể trèo

lên chiếc xe đạp trở về căn phòng tám mươi tệ một tháng, ăn suất cơm

nhanh có lẽ là rẻ nhất thành phố này với ba tệ rưỡi, miễn phí thêm rau,

thêm cơm. Tôi cũng muốn ăn mỳ ăn liền qua ngày, như thế sẽ tiết kiệm

được chút tiền, nhưng ăn như thế tôi không đủ sức để đạp xe cả ngày

trời.

Tôi ăn ngấu ăn nghiến, rồi bỗng nhớ ra lúc này không phải chỗ thường

ngày tôi ăn suất cơm ba tệ rưỡi, đây là nơi lịch sự hơn một chút. Bạch

Khiết kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ ấn tượng lúc này của chị ấy về tôi chính là bộ dạng sắp chết đói. Tôi lấy tay quẹt miệng cười bối rối.

Bạch Khiết đưa giấy ăn: “Tôi biết trưởng ban Mạc đang dằn mặt cậu, cậu mệt nên mới đói như thế.”

Vì câu nói này, dù có phải chạy nửa cái thành phố này vì Bạch Khiết tôi cũng thấy đáng.

Chị thở dài: “Tình hình kinh tế bây giờ không được sáng sủa, tìm việc rất khó. Chúng tôi đều là nhân viên lâu năm ở công ty, lương cũng khá

cao, vì thế dù bị trưởng ban Mạc ức hiếp nhưng không ai muốn đi.”

Đúng, ai lại muốn đi cơ chứ? Nhân viên tạm thời mới đến như tôi,

lương cộng hoa hồng cả tháng cùng lắm hơn hai nghìn tệ. Nhân viên họp

đồng ít nhất cũng là ba, bốn nghìn, nhân viên quản lý như Bạch Khiết thì một tháng cộng các thứ linh tinh nữa cũng phải sáu nghìn trở lên. Dù có bị Mạc Hoài Nhân ức hiếp thì cũng nhịn cho qua. Nếu bỏ đi thì tìm đâu

được công việc lương cao thế?

“Chị Bạch, đây là công việc đầu tiên trong đời tôi, tôi không biết

liệu nhân viên ở các công ty khác có hỗn loạn như công ty mình, có luôn

bày mưu tính kế với người khác không?”

“Phần lớn là như thế, ở đâu cũng có vài kẻ như vậy, biến văn phòng thành một bãi nước tù đọng.”

Ra khỏi nhà hàng, tôi đi về bãi đỗ xe công ty, chị Bạch gọi lại: “Ân Nhiên, từ đây về khu Đại Phố mất hơn một tiếng đúng không?”

“Cũng không lâu thế.” Trước đây khi mới đi xe đạp đúng là mất hơn một tiếng, nhưng giờ quen rồi, bốn, năm mươi phút là tôi về đến nhà.

Chị rụt rè tiến lại, lấy ra một trăm tệ đưa tôi: “Ân Nhiên, cậu mệt cả ngày rồi, gọi taxi mà về.”

Tôi từ chối: “Không sao đâu chị Bạch, tôi quen rồi.”

Bạch Khiết kiên quyết không chịu, cứ nhét tiền vào tay tôi. Thấy tôi

không chịu nhận, chị trách tôi: “Cậu mà không lấy là tôi giận đấy!”

Tôi vẫn không cầm, khi giằng ra được rồi, tôi vào lấy xe, lúc đi ra vẫn thấy Bạch Khiết đứng đấy.

Tôi dừng lại trước mặt chị: “Chị Bạch, sao chị không về đi?”

“Ân Nhiên, có phải tôi làm tổn thương lòng tự trọng của cậu?”

“Chị Bạch nghĩ lung tung gì thế, không có đâu.”

“Cậu có thể đèo tôi về không? Không phải qua khu Đại Phố là qua chỗ tôi sao?” Bạch Khiết nói nhỏ.

Đèo Bạch Khiết nho nhã trên chiếc xe đạp rách nát này sao? Tôi cúi

nhìn cái xe, rồi lại nhìn cái áo trắng của mình. Hai tháng trước tôi đi

cái xe này chạy khắp nơi dưới ánh nắng chói chang, mưa gió mù mịt, vết

bẩn trên áo ngày một cáu lại giặt không sạch nổ