Polaroid
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 8.00/10/436 lượt.

i nữa, đặc biệt là sau

khi mệt mỏi cả ngày, cả cái áo ướt đẫm ám đầy mùi mồ hôi, khi đứng cạnh

Bạch Khiết tôi đã có cảm giác tự ti rồi, giờ lại bảo chị ấy ngồi sau xe

tôi, đó là cảnh tượng thế nào chứ? Người đi đường nhìn vào có khi chỉ

hận không thể ném gạch vào tôi.

“Chị Bạch, hôm nay tôi đã đạp xe cả ngày, rất mệt, có lẽ không đèo được chị đâu.”

Nhưng Bạch Khiết lại đẩy tôi: “Thế thì tôi đèo cậu.”

Tôi vội ngồi thẳng lên: “Chị lên đi.”

Tôi đèo Bạch Khiết, nhìn vô cùng kỳ cục. Người đẹp như Bạch Khiết,

ngồi trên Porsche cũng đã là hạ thấp giá trị của cô ấy, càng không nói

cái xe đạp ghẻ của tôi. Nghe những người nhiều chuyện trong văn phòng

nói, không thiếu các đại gia đẹp trai nhiều tiền có biệt thự, có Rolls

Royce theo đuổi Bạch Khiết. Hơn nữa Bạch Khiết lại dịu dàng quan tâm

người khác thế này, thật sự không hiểu tại sao người chồng lại nỡ rời xa chị ấy.

Đến trước cổng khu nhà Bạch Khiết tôi lại có chút không nỡ. Sau khi

dừng xe, Bạch Khiết xuống rồi nhìn tôi. Tôi bị nhìn đến phát ngại: “Chị

Bạch, tôi về trước, mai gặp nhé!”

“Ân Nhiên, mai đến công ty thể nào cậu cũng bị trưởng ban Mạc xử trí, chi bằng cậu xin thôi việc đi rồi đến chỗ tôi ở. Tôi bao ăn, bao ở, tìm việc giúp cậu, thế được không?” Có lẽ Bạch Khiết đã nghĩ rất lâu rồi

mới hỏi.

Tôi lắc đầu: “Chị Bạch, với loại người như Mạc Hoài Nhân không thể

dung túng cho hắn được. Tôi sẽ không dễ dàng rời đi đâu, tôi biết mình

không đấu lại được với hắn nhưng trừ phi công ty đuổi, nếu không thì tôi sẽ không tự thôi việc.”

“Ân Nhiên, cậu nghe tôi khuyên một câu, trưởng ban Mạc sẽ không để

yên đâu. Hắn có tiền có quyền, lại đầy thủ đoạn, cậu thẳng thắn như thế

chỉ thiệt thòi cho bản thân cậu thôi.”

“Chị Bạch, tôi đi rồi thì chị làm sao?”

Bạch Khiết đỏ mặt, tôi nghĩ cô ấy hiểu nhầm ý tôi. Ý tôi là tôi đi

rồi nhỡ tên Mạc Hoài Nhân kia lại động tay động chân, đám người hèn hạ

trong công ty không dám phản kháng đâu.

Thấy chị không nói gì, tôi đạp xe đi: “Chị Bạch, cảm ơn chị, tạm biệt.”

Ngày hôm sau, Mạc Hoài Nhân dán thêm nhiều băng urgo hơn, vẻ mặt thì

càng thêm gian trá, nham hiểm, sắp xếp cho mấy công nhân chúng tôi đi

lắp đặt điện thoại. Hắn đưa cho tôi một danh sách, tôi nhìn thấy có đến

mười bộ lắp ở những nơi thuộc các khu vực khác nhau khắp bốn phía của

thành phố. Hôm nay tôi đạp xe đi lắp mười bộ này phải mười hai giờ đêm

chưa chắc đã xong. Tôi lắc đầu bất lực, nhận lấy bảng danh sách.

Khi tôi quay đi, Mạc Hoài Nhân gọi lại: “Ân Nhiên, cấp trên có sắp

xếp một đồng nghiệp trên bộ phận thị trường, cậu đưa cô ấy đi điều tra

thị trường đi.”

Tôi tỏ vẻ bất mãn: “Công việc anh sắp xếp tôi làm cả ngày không hết, sao đưa cô ấy đi theo được?”

Tôi hét rất to khiến các đồng nghiệp khác đều quay lại nhìn. Mạc Hoài Nhân phẩy phẩy tay bảo mọi người đi trước. Sau khi tất cả đi rồi hắn ta làm mặt lạnh: “Nhân viên khác một ngày lắp được mấy chục bộ, cậu có

mười bộ mà bảo không được? Nhóc con, tôi chơi cậu đấy, sao nào? Muốn lên mặt hả, về nhà mà lên mặt! Muốn đấu với tôi ư? Không biết lượng sức

mình!”

Tôi nghiến răng quay người đi ra, vừa hay có một cô gái đi vào. Cô ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, cảm giác vô cùng quen thuộc. Rồi tôi

nhìn đôi mắt bồ câu với hàng lông mi dày của cô ấy, tim tôi nhói đau.

Đôi mắt này quá quen thuộc với tôi, đó chính là đôi mắt đã bỏ rơi tôi vì một trăm vạn tệ. Tôi cứ nhìn khiến cô ấy ngại mà đỏ mặt. Cô ấy tiến lại chỗ Mạc Hoài Nhân: “Trưởng ban Mạc, tôi phải đi theo ai đây?”

Mạc Hoài Nhân nhìn thấy mỹ nữ, lập tức đổi vẻ mặt dâm đãng, chỉ tôi: “Cậu ta đó.”

Cô ấy không phải bạn gái của tôi, nhưng đôi mắt lại giống hệt. Đôi

mắt ấy có thể chiếm đoạt linh hồn của người ta mỗi khi cười. Tôi đi về

phía trước, cô ấy đi đằng sau hỏi: “Anh tên gì?” Giọng của cô ấy rất dịu dàng, giống như bạn gái tôi vậy.

Tôi dừng bước, quay lại quan sát kỹ hơn. Cô ấy ăn mặc rất thời trang, cũng rất xinh đẹp, xinh hơn bạn gái tôi, toàn thân toát lên hơi thở của mùa xuân.

“Tôi đang hỏi anh đấy, anh sao vậy?” Cô ấy nheo mắt.

“Tôi là Ân Nhiên.” Tôi lại đi tiếp.

Cô ấy theo sát tôi: “Tôi là Lý Bình Nhi, phụ trách điều tra thị trường sau tiêu thụ, rất vui được làm quen với anh!”

Tôi ra bãi gửi xe lấy xe đạp, cô ấy vẫn theo sát tôi, tôi hỏi: “Cô có xe không?”

“Chúng ta không đi xe buýt sao?”

Không phải tôi không muốn đi xe buýt, nhưng giờ phải ra ngoại thành

phải đổi xe nhiều lần, chỉ riêng thời gian ngồi trên xe cũng gần một

ngày rồi.

Tôi lấy danh sách ra cho cô ấy xem: “Đây, cô xem đi.”

Cô ấy nhìn rồi nói: “Hả? Cấp trên các anh là cái đầu heo chắc? Mười

chỗ này đều không thuộc một khu vực, ở bốn phía đông, tây, nam, bắc thế

này, anh ta sắp xếp kiểu gì vậy?”

Tôi lên xe, lấy lại danh sách: “Cô có thể đừng làm phiền tôi không? Hôm nay có lẽ tôi không có thời gian đưa cô đi rồi.”

“Ai cần anh đưa đi? Anh mà đi xe đạp lắp hết chỗ này chắc đến sáng.

Để tôi giúp anh.” Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi rất sợ đôi

mắt hút hồn của cô.

“Cô đùa gì vậy? Cô biết lắp mấy cái điện thoại rắc rối này sao?”

Bình