
người mẫu phi lòng dạ rắn rết kia sao có thể nguyện ý? !
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia toan tính tàn nhẫn, phải đổi máu của nữ nhân rất đơn giản, hắn không tin không giữ chặt nổi nữ nhân kia. Nhưng mà nếu Cảnh Hạo biết, chỉ sợ là dù có chết cũng không chịu giải
độc.
Nhưng bây giờ kinh mạch của Tư Đồ Cảnh Hạo đã bị tổn thương
rất nghiêm trọng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày
kinh mạch đức mà chết.
Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ nhíu mày, trong con
ngươi giống như Hắc Diệu Thạch chớp qua một tia giãy giụa, hắn mấp máy
đôi môi mỏng, chậm rãi nói."Chờ Cảnh Hạo tỉnh rồi hãy nói."
"Chủ
tử." Hồng Cúc gọi Tư Đồ Cảnh Diễn lại, hình như muốn nói điều gì nhưng
nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo nằm đó, cuối cùng vẫn không có nói ra.
Nàng
muốn hắn còn sống, nhưng còn hắn thì sao, hắn nhất định không muốn tiếp
nhận mẫu phi mình dùng cái chết đi đổi lấy sự sống cho hắn. Hắn vẫn luôn thiện lương như vậy.
"Mới vừa rồi hình như Mạch Nhi rất không
vui vẻ? ! Hiện tại thì tốt rồi hả ? !" Ra khỏi phòng Tư Đồ Cảnh Hạo, Tư
Đồ Cảnh Diễn có một đoạn đường dài không nói gì, Thẩm Thiển Mạch biết Tư Đồ Cảnh Diễn đang đấu tranh, nàng cũng không cố quấy rầy.
Nhưng đến nơi Như Mộng Hiên này, đột nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn mày cong lên, trong mắt thoáng qua ba phần hài hước, ba phần mừng rỡ.
Thẩm Thiển Mạch xem thường, nhìn hài hước trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, người
này thật là, quả nhiên vẫn không bỏ được cơ hội làm trò cười.
"Ta có không vui sao? !" Giả vờ ngây ngốc, đây chính là tuyệt chiêu của
nàng, trong đôi mắt đen nhánh vô tội nheo lại, khóe môi nhếch lên nụ
cười ngây thơ vô hại.
Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng khẽ nheo lại,
Mạch NHi cũng khó chịu à, ghen cũng không chịu thừa nhận sao, "Thì ra là như vậy. Mạch Nhi lầm tưởng ta nuôi nữ tử khác cũng sẽ không tức giận,
xem ra về sau ta có thể hay đi tìm chút hồng nhan tri kỷ rồi."
"Ngươi dám!" Nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cười hả hê một cách xấu xa, Thẩm Thiển Mạch
cắn răng nghiến lợi nói. Dám tìm hồng nhan tri kỷ? ! Tới một người giết
một người, tới hai giết một đôi!
Tư Đồ Cảnh Diễn hài lòng nhìn
tức giận trên mặt Thẩm Thiển Mạch, cười vui vẻ, khóe mắt đuôi mày cũng
mang nụ cười, Mạch Nhi của hắn, tại sao có thể đáng yêu đến như vậy chứ, giọng ngọt ngào mê hoặc dán vào lỗ tai Thẩm Thiển Mạch còn mang theo
hơi thở ấm áp, "Mạch Nhi ngốc của ta, thật là đáng yêu."
Hơi thở
ấm áp phun ở bên tai Thẩm Thiển Mạch làm cho nàng cảm giác tê dại,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vờ hờn dỗi nói, "Ngươi nói bậy gì đó!"
"Ai bảo Mạch Nhi luôn không chịu khẳng khái thừa nhận? !" Tư Đồ Cảnh Diễn
nhướng lông mày, dáng vẻ uất ức, một đôi mắt đào hoa mê hoặc người nhìn
chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch.
"Chuyện của Tư Đồ Cảnh Hạo chàng
định làm như thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nói không lại Tư Đồ Cảnh Diễn,
không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, chỉ là đề tài này
cũng là không thể không nói .
Từ trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng có thể nhận ra được lo lắng trong lòng hắn.
"Ta muốn cứu hắn! Dù hắn sẽ hận ta, ta cũng vậy không cho phép hắn chết!"
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua tia giãy giụa sau mới bình tĩnh
nói.
Đúng vậy. Biết rõ người kia đơn thuần chất như vậy, quyết sẽ không nguyện ý lấy tánh mạng của mẫu phi đổi tánh mạng của mình, nhưng
chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn chết sao?
"Có lúc thật không biết,
cuộc sống thuần túy ở cung đình là may mắn hay là bất hạnh. Mà năm đó,
hắn vì đỡ cho chàng ly rượu độc kia, lại vừa là may mắn vừa là bất
hạnh?" Thẩm Thiển Mạch lẩm bẩm nói.
Năm đó, nếu không có Tư Đồ
Cảnh Hạo thay Tư Đồ Cảnh Diễn đỡ ly rượu độc kia. Hiện tại, chỉ sợ là
ngay cả mạng sống cũng không còn.
Dù sao, hoàng cung vẫn là nơi
ăn tươi nuốt sống, một con người thuần chất như vậy vốn không thích hợp
với hoàng cung, nếu hắn không vì đỡ cho Tư Đồ Cảnh Diễn ly rượu độc kia, như vậy cũng sẽ có ly tiếp theo, đối với người thuần chất tinh khiết
như vậy, ở hoàng cung chỉ là cách để hắn chết nhanh mà thôi.
Nếu như không học được cách giết người, như vậy thì chỉ có thể bị giết. Đạo lý này, trước đây thật lâu nàng cũng đã hiểu ra.
"Mạch Nhi. Ta có thể bảo vệ Cảnh Hạo chu toàn, tự nhiên cũng có thể bảo vệ
tốt cho nàng! Cho nên, về sau không cần khổ cực như vậ. Những tính toán
mưu mô kia, không thích hợp với nàng." Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay vuốt ve
khuôn mặt quật cường của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt là tràn đầy đau lòng cùng cưng chiều.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia cảm động. Che lấp đi cảm xúc bất đắc dĩ trong đôi mắt.
Cảnh Diễn ơi. Ta sớm đã không khả năng biến trở về mình trước đây. Tính
toán, không thích hợp với ta sao? ! Nhưng ta đã vứt không được nó.
Ta không muốn trở thành gánh nặng cho chàng, cũng không muốn chàng hao hết tâm lực giúp ta với mà mất đại cục. Ta có thể tự bảo vệ mình, ta muốn
đứng ở bên cạnh chàng, cùng chàng cùng nhau ngồi xem thiên hạ, mà không
phải đứng dưới cánh chim của chàng được chàng bảo vệ.
Tư Đồ Cảnh
Diễn nhìn tỉ mỉ từng biểu tình trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch, mang theo chút bất đắc dĩ, nàng ch