
họa, đều là như vậy vượt qua a.
Không biết vì sao, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc.
Tựa như một loại quan hệ bí mật từ lâu vốn rất ăn ý thân thiêt đột
nhiên tan vỡ, người chị em thân thiết bỏ rơi mình rời đi, mình cô độc ở lại, không biết làm sao.
"Thay đổi như thế nào?" Mộc Tử Ngôn hết sức khó khăn nặn ra năm chữ, mơ hồ đè xuống chua xót trong cổ họng.
"Tròn hơn…" Mộc Tử Mạt chưa nói xong, nhanh chóng né qua một bên, trên
mặt lộ ra nụ cười vui sướng, hai mắt sáng lấp lánh. Mộc Tử Ngôn đột
nhiên hét lên một tiếng, giật nảy mình, trong miệng lớn tiếng la hét,
"Thiểu Thiểu, chị xấu lắm, làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng rằng chị
không giúp em nữa."
"Hừ!" Mộc Tử Mạt lấy một quyển tạp chí trên bàn, nằm ở trên giường lật từng trang, "Lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử."
"Vậy chị mới vừa rồi tại sao lại nói như vậy?" Mộc Tử Ngôn tức giận
chống nạnh, mặt tròn phồng lên như quả táo, bộ dáng giống như tiểu cô
nương chanh chua bướng bĩnh.
"Chị không nói như vậy, có thể ngăn cản em đến gần sao?" Mộc Tử Mạt cúi
đầu nhìn qua khắp người mình nhẹ nhàng khoan khoái, lại ghét bỏ nhìn
lướt qua Ngôn Ngôn mồ hôi chảy ròng ròng, y phục nhăn nhúm, "Khắp người đầy mùi mồ hôi."
"Thiểu Thiểu. . . . . ." Mộc tiểu cô nương nủng nịu kêu lên, thừa dịp
Mộc Tử Mạt không một chút chú ý, nhào tới trên người cô, dùng sức cọ a
cọ a, "Ha ha, chị hiện tại giống như em đều thúi!"
"Mộc Tử Ngôn, đồ quỷ ngây thơ!" Shelena-lqđ
Hai người đang ở trên giường đùa giỡn, một phòng thủ, một tiến công, chị tới em đi, chơi cực kỳ vui vẽ. Chợt, phòng khách vang lên tiếng mở cửa, Mộc Tử Ngôn lập tức giống như con chuột nhỏ bị hoảng sợ muốn trốn về
ổ, "Không được, Mộc lão đại trở lại. Em trở về phòng trước đây."
Sau một khắc, tựa như một trận gió xông ra ngoài,rồi lại như nhớ đến gì
đó, cái đầu kẻ trộm quay trở lại, "Thiểu Thiểu, chị nhớ đó, cái gạt tàn thuốc là chị đánh vỡ nha!"
Cánh cửa bị dùng sức "Phanh" một tiếng, Mộc Tử Mạt mơ hồ nghe được
ngoài cửa Mộc Tử Ngôn hình như bị Mộc lão cha gọi lại, thấp giọng kêu một tiếng "Baba", cơ hồ có thể tưởng tượng cô cô đôi mắt to tròn làm
ra bộ dáng đáng thương, không khỏi tặc lưỡi bật cười.
Mộc Tử Ngôn, tiểu ma đầu không sợ trời không sợ đất, nhưng không biết vì sao lại đặc biệt sợ Mộc lão đại. Lại nói, cái danh xưng này cũng là do
cô ban tặng. Về đối ngoại, Mộc lão đại là ông chủ của một công ty nào
đó, về đối nội là nhất gia chi chủ uy nghiêm, bởi vì bộ hạ của ông cũng
cung kính xưng ông là "Lão đại", hơn nữa vừa lúc Mộc Tử Ngôn si mê tiểu
thuyết hắc đạo, thấy danh xưng "Lão đại" đặc biệt khí thế, trong ngày
thường nghiêm mặt dạy dổ cô và người khác nên…đặt luôn.
Về phần đương gia chủ mẫu của nhà này, được đặt tên "Ngu mỹ nhân", lại
có một nguồn gốc khác. Ngu mỹ nhân người Ngu gia, bởi vì, là đại mỹ
nhân tiếng tăm lừng lẫy, hàng năm ít nhất phải xây dựng 100 cái báo cáo
thẩm mỹ, dĩ nhiên, cũng là đại mỹ nữ thành phố H có tên tuổi, ngoại
giới nhân sĩ xưng hào "Ngu mỹ nhân", cũng là một cái tên danh tiếng.
Mộc Tử Ngôn là sự tồn tại không thể thiếu của ngôi nhà này, rõ ràng so Mộc Tử Mạt nhỏ hơn hai tuổi, tuy nhiên nó cũng không gọi tiếng chị, mà
không ngừng gọi "Thiểu Thiểu, Thiểu Thiểu. . . . . ." , trời sanh tính hoạt bát, có tật là thỉnh thoảng xông vào những nơi có tai họa nhưng
lại không ảnh hưởng gì đến gia đình, xông hết họa xong, sau nghĩ tới đầu tiên không phải Thượng Đế, không phải đức mẹ Maria, mà là cô, Mộc Tử
Mạt. Từ đi nhà cầu lần lượt lấy giấy vệ sinh đến giả mạo gia trưởng
không có ở đây ký tên lên phiếu điểm, gọi điện thoại cùng lão sư xin
nghỉ, Mộc Tử Mạt đều một mình ôm hết mọi việc.
Về phần tại sao được đặt biệt danh "Thiểu Thiểu", Mộc Tử Mạt nghiêm túc
suy nghĩ một chút, theo như lời Mộc lão đại và Ngu mỹ nhân, đối với mười bảy năm trước nhớ lại, hình như là cô trừ ra đời lúc khóc một cái ở
ngoài, còn lại thời điểm đều rất ngoan, không khóc không nháo, làm hại
Ngu mỹ nhân còn tưởng rằng mình sinh nữ nhi là một người câm, ôm cô đi
khắp nơi cho các bác sĩ nổi tiếng kiểm tra, thậm chí còn thiếu chút nữa
đem cô đánh mất, sau lại tại phi trường mới tìm thấy cô ở nơi nhận vật
bị mất, cô cũng không phải không khóc không nháo, chỉ là lặng yên nhìn
người mẹ không cẩn thân kia . Nghe nói"Thiểu Thiểu" chính là như vậy mà
đặt.
*Thiểu Thiểu: im lặng.
Vào giờ cơm tối, bị khí thế Mộc lão Đại cũng trấn áp xuống, cộng thêm
sai lầm lớn lại tái phát, Mộc Tử Ngôn một tiếng không dám nói, chỉ có
Ngu mỹ nhân tự luyến lảm nhảm không ngừng về vẻ đẹp của mình, Mộc Tử Mạt yên lặng cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên đáp vài câu.
Đột nhiên, Mộc lão đại ho nhẹ một tiếng, Mộc Tử Ngôn sợ đến vội vàng
ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng so lúc ở trường học còn thẳng hơn.
Thấy thế, Mộc Tử Mạt cười khẽ một tiếng, Mộc Tử Ngôn tức, liền trợn mắt nhìn tới, sau một khắc, Ngu Mỹ Nhân hét lên một tiếng, "A, người nào đá chân của tôi!"Shelena-lqđ
Mộc Tử Mạt vẻ mặt tự nhiên mà gắp lên một khối sườn bỏ vào trong miệng,
đối với Mộc Tử Ngôn uy hiếp không