
h cách lại càng mơ hồ, lý tưởng ngày càng xa vời…
Nhưng suy cho cùng ông cũng là người thân nhất của cô, cô không thể trở thành đứa con gái tốt nhất, thì cũng không thể nào khiến ông bị sỉ nhục!
“Mọi người nghe tin gì chưa? Thái tử nhà Kỳ Dã đối đầu với An Dĩ Phong rồi.”
Người nói chuyện là một nữ cảnh sát, cũng là nữ cảnh sát duy nhất ở khu vực này ngoài Tư Đồ Thuần, chuyên phụ trách văn thư.
Tư Đồ Thuần nghe thấy vậy, tay bỗng run lên, cốc cà phê cầm trên tay không còn chút cảm giác gì nữa.
Cô ngẩn người nhìn chất lỏng màu đen sóng sánh trong cốc, nín thở nghe
tiếp. Chuyện gì không quan trọng, nhưng có thể nghe đến cái tên quen
thuộc mà cô hằng chờ đợi, cô đã thấy mãn nguyện.
“Ai mà chẳng biết hai tên đó bất hoà”, một cảnh sát khác nói.
“Nếu chúng thực sự đối đầu thì chúng ta lại có việc để làm rồi.”
“Tôi nghe nói là con trai của Kỳ Dã tuyên bố, ai xử được An Dĩ Phong, hắn sẽ thưởng một triệu…” Chiếc cốc trong tay cô rơi xuống, cà phê bắn đầy ra mặt bàn. Cô bối rối ôm lấy đống hồ sơ,
giấy tờ quan trọng, cánh tay vẫn chưa hết run…
Rất nhiều ánh mắt
hướng về phía cô. Cô ôm đống hồ sơ, ánh mắt hoảng hốt, lo sợ nhìn lên
tấm khăn trải bàn trắng đang nhuốm màu đen của cà phê. Lòng cô như thắt
lại, đến mức cô cố gắng hít thở thật mạnh mà vẫn thấy nghẹt thở.
Cô cố kiềm chế bản thân, trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế, vừa ôm đống hồ sơ
nặng trĩu trong tay vừa luống cuống tìm chiếc khăn trong túi.
Chiếc khăn để ở ngay trong túi vậy mà tìm thế nào cũng không thấy. Một đôi
bàn tay đỡ lấy chồng hồ sơ trên tay cô, đặt lên bàn đối diện. Cô giương
đôi mắt mông lung nhìn cảnh sát Vu đang đứng trước mặt mình.
“Cảm ơn!”
Cảnh sát Vu lắc đầu, cầm chiếc khăn giúp cô lau cà phê trên bàn.
“Xã hội đen là thế, động một tí là anh chết tôi sống, cháu cũng nên quen với chuyện ấy đi là vừa.”
“Cảnh sát Vu, bọn họ đã làm gì vậy?”
“An Dĩ Phong đánh Trác Diệu, đá gãy cằm và hai chiếc răng của hắn. Trác
Diệu cay cú, tối qua dẫn theo mười mấy tên đến phục ở nhà An Dĩ Phong…”
“Ở nhà?” Tại sao lại ở nhà? Tại sao lại là tối qua? Tại sao mấy ngày liền hắn không về nhà, tối qua lại quay về?!
Điều này chỉ có hai cách giải thích - một là, vì hắn ngu ngốc, điên rồ, muốn về để tìm cái chết, hai là, có điều gì đó khiến hắn không thể bỏ đi
được.
Cảnh sát Vu nhìn Tư Đồ Thuần chằm chằm.
“Sau đó thì sao?” Cô sốt ruột hỏi ông.
“Nếu An Dĩ Phong chết rồi, hà cớ gì Trác Diệu phải treo một triệu để lấy mạng hắn?”
“À!” Tư Đồ Thuần thở phào nhẹ nhõm.
Cà phê đã lau khô rồi, nhưng màu đen ố trên tấm khăn trắng thì không thể lau đi được.
Cũng giống như An Dĩ Phong không ở trước mặt, nhưng nỗi băn khoăn của cô về hắn vẫn mãi quanh quẩn.
Bây giờ thì cô hiểu rằng: Tình yêu tồn tại không liên quan đến chuyện khoảng cách…
Hy vọng nhỏ nhoi nhất là hắn còn sống…
“Cảm ơn chú, cảnh sát Vu!”
Tư Đồ Thuần ôm đống hồ sơ của mình, vô tình nhìn vào tập hồ sơ của cảnh sát Vu, trên đó nổi bật lên ba chữ: Hàn Trạc Thần.
Bình thường thì hồ sơ của tội phạm rất ít khi được lưu là tư liệu cơ mật. Cô đang định nhìn xem bên trong viết gì thì cảnh sát Vu vội vàng đóng lại
và cất vào trong tủ lưu trữ hồ sơ.
Hành động của cảnh sát Vu
khiến cô từ tò mò chuyển sang hoài nghi. Nếu cảnh sát Vương và cảnh sát
Triệu có thể bị Kỳ Dã mua chuộc thì liệu cảnh sát Vu có bị Hàn Trạc Thần mua chuộc không?
Nghĩ vậy, Tư Đồ Thuần giật mình, nhanh chóng
nhấc điện thoại và quay số. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, chưa kịp nói
gì thì cô đã lên tiếng: “Giúp em tra JM0007949, ngay lập tức!”
“Lại là vụ gì vậy?” Giọng nói rõ ràng đanh thép từ đầu bên kia vọng lại, chỉ nghe giọng nói thôi cũng biết đó là của một cảnh sát chuyên nghiệp.
Cô hạ giọng nói: “Em nghi là sở cảnh sát chỗ em vẫn có một cảnh sát thông đồng với xã hội đen.”
“Ôi! Vụ án lần trước vừa điều tra được một chút manh mối, thì em đã lại nghi ngờ một người khác. Thuần à, với kiểu làm việc thế này của em, có khi
xã hội đen chưa điều tra được nhiều, em đã tống hết cảnh sát vào tù
trước rồi.”
Cô vừa định giải thích thì nhìn thấy cảnh sát Vu đi
ra, vội vàng ngắt lời: “Bây giờ em không tiện nói chuyện, tối nay gặp
nhau ở quán ăn Nhật nhé!”
Đối phương chưa kịp trả lời cô đã cúp
máy. Không phải là cô gấp đến mức đó, mà cô tin rằng đối phương sẽ không từ chối gặp, thậm chí còn đến đó vào đúng năm giờ ba mươi để đợi cô.
Vì thế, vừa hết giờ làm, cô lập tức đến thẳng điểm hẹn.
Trong căn phòng yên tĩnh, một cảnh sát trẻ đang kiên nhẫn ngồi đợi cô, cảnh
phục phẳng phiu, tư thế ngồi quyết đoán, dáng vẻ cho thấy đây là một
người có tài năng thiên phú.
Không cần nhìn cảnh hàm cũng biết anh ta là một nhân vật xuất sắc hiếm có trong giới cảnh sát.
Anh ta tên là Trình Bùi Nhiên, con trai độc nhất cũa một quan chức cấp cao, tốt nghiệp học viện đặc công Hoàng gia Anh, có tương lai tươi sáng,
tiền đồ rộng mở.
Tư Đồ Thuần bước vào phòng, ngay cả lời chào xã giao cũng không có, liền đưa tay ra: “Em xem hồ sơ nào.”
Trình Bùi Nhiên nở một nụ cười bao dung, rút từ trong túi hồ sơ một vài tờ fax hồ sơ: “Anh tra kỹ rồi