Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 8.5.00/10/303 lượt.

g em muốn uống đậu nành Vu Ký.”

Hàn Trạc Thần đang dựa lưng trên sofa, chống tay lên thành ghế và đứng dậy, đi ra ban công. Hai tay hắn vịn vào lan can, tấm lưng run lên trong gió lạnh.

An Dĩ Phong định bụng sẽ chửi hắn là kẻ bội tín, đánh cho

hắn một trận, rồi sau đó tuyệt tình anh em với hắn, nhưng khi nhìn thấy

cảnh ấy, ngay cả một câu trách móc hắn cũng không nói nên lời.

Hắn đi đến ban công, vỗ vỗ vai Hàn Trạc Thần, cố ý làm ra vẻ thật thoải mái rồi nói: “Em nghe nói quán Vu Ký thay chủ mới rồi, đậu nành vẫn ngon

như trước, khi nào rảnh rỗi anh qua đó thử uống xem.”

“Phong… thực ra anh có chuyện muốn nói với chú đã lâu…”

“Ngày mai đi anh, hôm nay em có chút việc phải làm.”

“Việc gì?”

“Việc riêng.”

Khi An Dĩ Phong rời khỏi nhà Hàn Trạc Thần, ngoài trời mưa tầm tã. Hắn cứ đứng ở cửa hộp đêm, mặc cho người ướt sũng.

Ngày mai nhất định sẽ có cầu vồng. Ngày mai, nếu hắn không có ngày mai nữa,

thì không biết sẽ có bao nhiêu người khóc và bao nhiêu người cười? Tư Đồ Thuần thì sao? Cô ấy sẽ khóc hay cười?

Đến nửa đêm, Trác Diệu ôm một cô gái đi ra, An Dĩ Phong đi về phía hắn ta, nước mưa rửa sạch con

dao trên tay hắn khiến nó trở nên sáng bóng.

Hắn chờ đúng thời

cơ, cầm dao lao về phía Trác Diệu. Hắn vừa giơ dao lên bỗng một người

xông vào ôm chặt hai tay hắn. Hắn định vung dao lên đâm chết tên đó thì

phát hiện ra rằng… đó chính là đàn em tin cậy nhất của Hàn Trạc Thần -

thằng Thanh.

Trong lúc thất thần, một mũi dao lạnh như băng đâm vào người hắn, máu của hắn hoà cùng nước mưa trên mặt đất…

Anh em - ai có thể nói cho hắn biết: Thế nào mới thực sự là anh em?

“A! An Dĩ Phong! An Dĩ Phong! Anh không thể chết! Hãy tỉnh lại đi! Không!”

Tư Đồ Thuần kêu la thảm thiết, cho đến khi cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, có người nói với cô là An Dĩ Phong bị thương, cô vội vã chạy

đến bệnh viện. An Dĩ Phong nằm trong phòng bệnh màu trắng toát, mặt tím

tái. Hắn nhìn cô, vẫn mỉm cười với cô một cách thanh thản, nắm lấy tay

cô và nói: “Không được khóc! Em khóc trông xấu lắm!”

Cô không nghe lời, ôm chặt cơ thể đang lạnh dần đi của hắn và khóc nức nở: “An Dĩ Phong, anh không thể chết được!”

Khi cơ thể hắn trong vòng tay cô lạnh toát cũng là lúc cả thế giới sụp đổ, tất cả đều đã kết thúc.

Lý tưởng! Chính nghĩa!

Kết quả! Quá trình!

Tất cả kết thúc rồi!

Nếu có thể, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có, chỉ cần An Dĩ Phong có thể sống lại, sống thật tốt…

Tỉnh cơn mơ, cô ôm chiếc gối ướt đẫm nước mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa càng lúc càng to, hạt mưa đập mạnh vào cửa kính. Cô không thể ngủ

tiếp được nữa. Có lẽ, đối với một vài người, một triệu không đáng để đánh đổi một mạng người, nhưng đối với

tên hung ác như Trác Diệu, đây là cơ hội tốt nhất để hắn tiếp tục leo

cao hơn. An Dĩ Phong dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ có một cái mạng, chẳng biết hắn có thể trốn được bao nhiêu lần ám sát nữa.

Cô suy nghĩ suốt một đêm xem làm cách nào giúp hắn. Cách duy nhất mà cô có thể nghĩ được đó là trước tiên cô phải mạnh tay, phải bắt được Trác Diệu

của Kỳ Dã, nhốt hắn vào trại giam. Nhưng cô đã quá rõ hiệu quả làm việc

của cảnh sát, từ lúc lập án đến lúc bắt tay vào điều tra, bắt tội phạm,

đưa ra toà, khi tất cả quá trình này kết thúc thì có lẽ An Dĩ Phong cũng đã thành một bộ xương khô rồi.

Suy đi tính lại, cuối cùng cô

quyết định sẽ cầu cứu Hàn Trạc Thần. Vì chỉ có hắn ta mới có thể cung

cấp những thông tin đáng tin cậy, để cô có thể bắt được cả nhân chứng,

vật chứng một cách nhanh nhất. Đến khi Kỳ Dã hoàn toàn bị tiêu diệt, cô

vẫn sẽ ở lại khu vực này, không phải bởi vì muốn quét sạch bọn xã hội

đen, mà là muốn xem An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần sẽ lập lại xã hội đen

thế nào, xem họ làm thế nào thiết lập được một trật tự riêng của họ…

Cuối cùng trời cũng sáng.

Mưa tầm tã suốt đêm, giờ cũng đã tạnh. Ánh cầu vồng bảy sắc ẩn hiện trên

bầu trời. Tư Đồ Thuần lau lau cửa xe, cẩn thận quan sát phái bên kia

đường.

Từ cửa kính màu vàng nhạt của cửa hàng bách hoá phản chiếu một cảnh rất đẹp. Một cô gái xinh xắn trong chiếc váy ngắn trắng tinh

bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đen, nhẹ nhàng cúi vòng eo mềm mại

như liễu rủ, nụ cười thanh nhã như hoa lan trắng. “Khi nào thì anh xong

việc? Em sẽ chờ anh…”

“Không biết.” Hàn Trạc Thần ngồi trong xe lạnh lùng trả lời vọng ra.

Cô gái xinh đẹp cắn môi, nụ cười càng ngọt ngào hơn: “Vậy mấy giờ anh có thể đến đón em?”

“Em mua sắm xong thì gọi điện cho anh.”

Chiếc xe đã đi xa, nhưng cô gái vẫn đứng đó nhìn về phía chiếc xe, nụ cười ngọt ngào trên môi biến mất, đôi mắt nhìn về xa xăm…

Tư Đồ Thuần buồn bã lắc đầu, cô không thể hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại không có được một tình yêu thực sự, lại càng không thể

hiểu nổi một người đàn ông vô tình như vậy thì có gì đáng để lưu luyến,

nhớ thương…

Đợi cho đến khi xe của Hàn Trạc Thần đã đi xa một

đoạn, cô mới bám theo. Nhưng không ngờ Hàn Trạc Thần không rời đi, mà

cho xe rẽ vào bãi đỗ, rồi tắt máy.

Hắn châm thuốc, lấy ra một

chiếc hộp rất đẹp đặt vào lòng bà


XtGem Forum catalog