Disneyland 1972 Love the old s
Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322932

Bình chọn: 8.5.00/10/293 lượt.

u nói của Tư Đồ Thuần khiến cánh tay của hắn đang giơ ra cùng nụ cười

trên mặt đột nhiên cứng đờ lại, ngay cả niềm hạnh phúc vừa mới chớm nở

cũng bị câu nói ấy làm tan vỡ.

Hắn rút tay lại, nắm chặt hai bàn tay, các khớp xương cứng đờ dưới ánh đèn.

Mắt hắn tối sầm, dần dần mất đi thần sắc.

Ánh mắt họ không còn chạm nhau, không khí giữa họ càng lúc càng nặng nề.

An Dĩ Phong phá vỡ sự yên lặng rất lâu đó, nhẹ nhàng nói với cô: “Thuần, anh biết em rất yêu anh…”

“Em cũng biết vậy!” Cô quay lưng, nói với hắn. “Nhưng em không thể nào nói

yêu đương với một hung thủ giết người trên tay dính đầy máu được.”

“Em nghĩ anh muốn giết người sao, anh cũng là vì bất đắc dĩ thôi!”

“Em là cảnh sát, bố em, anh trai em đều là cảnh sát. Khi bắt đầu hiểu

chuyện em đã phân biệt được rõ ràng ranh giới giữa người tốt và kẻ xấu

rồi! An Dĩ Phong, anh là kẻ xấu, đây là sự thật rất đáng thất vọng…”

Hắn lấy lại bình rĩnh, giọng nhẹ nhàng hơn: “Anh hiểu những mâu thuẫn của em, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ.”

“Em suy nghĩ rất kỹ rồi! Em đã đánh mất lý trí và nguyên tắc vì anh, em

không thể tiếp tục sai lầm nữa! Em xin anh… hãy để em giống như anh trai em, là một cảnh sát tốt, để em làm những việc mà em nên làm…” Cô ngập

ngừng rất lâu mới nói tiếp: “An Dĩ Phong, nếu yêu em, thì xin đừng làm

phiền em nữa.”

“Nếu đây là điều em muốn… Được! Anh chấp nhận!”

Hắn nhìn bóng lưng cô, rồi ngước lên nhìn ánh đèn sáng chói, nhớ thật kỹ từng đường nét…

Rời khỏi sở cảnh sát, An Dĩ Phong lái xe trở về hộp đêm. Hắn không muốn về

nơi đó chút nào, nhưng đáng tiếc là ngoài thế giới nhơ nhớp, hỗn loạn

đó, chẳng còn chỗ nào để cho hắn nghỉ ngơi.

Trong tiếng nhạc DJ

xập xình, An Dĩ Phong kéo chiếc ghế lên trước quầy bar, ngồi xuống, gõ

tay lên mặt bàn kính: “Pha cho anh cốc rượu, loại mạnh nhất.”

Một lúc sau, một cốc rượu đặc biệt được đặt trước mặt hắn. Bên trong chiếc

cốc thuỷ tinh trong suốt là một hỗn hợp, màu đỏ tươi, bên trên là lớp

lửa vàng đang nhảy nhót, nhìn đầy mê hoặc giống như một thứ độc dược

vậy.

An Dĩ Phong không chút do dự, cầm cốc lên uống liền một hơi. Rượu quả là mạnh, cảm giác như một dòng lửa nóng rực từ cổ họng thiêu

đốt cả ruột gan hắn.

“Thêm cốc nữa!” Hắn nói và hỏi thêm: “Đây là rượu gì?”

“Lửa tình.”

Tên hay lắm, hương vị quả như tên gọi.

Rất nhanh, lại một cốc “Lửa tình” nữa được đặt trên bàn. Hắn còn chưa kịp chạm vào thì một bàn tay đã úp lên miệng cốc. Vài giây sau, ngọn lửa trong cốc tắt, bàn

tay với những ngón thon dài ấy mới nâng cốc rượu lên. “Rượu này… không

phải uống như vậy!” Giọng trầm ấm của hắn vang lên.

An Dĩ Phong không thèm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn hắn vẻ khó chịu: “Lần sau anh đừng phái lũ rác rưởi đó đến tiếp ứng cho em!”

Hàn Trạc Thần ngồi xuống bên cạnh hắn, thản nhiên châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói một câu khiến hắn tức lộn ruột: “Lúc cô ta đi theo chú vào

khách sạn, anh ở ngay phía đối diện…”

Hắn ngẩng đầu, nghiến răng

nhìn Hàn Trạc Thần. Hàn Trạc Thần phớt lờ cơn tức giận của hắn, nói

tiếp: “Anh muốn cho chú thấy rõ cô ta là loại phụ nữ nào!”

An Dĩ

Phong hít một hơi, uống cạn cốc rượu trước mặt, cổ họng bị đốt cháy đến

mức không còn cảm giác nữa, hắn cố gắng lắm mới nói thành tiếng: “Cảm

ơn, nhờ có phúc của anh, em thấy rất rõ.”

“Ờ, vậy thì lần nay chú có thể hết hy vọng rồi chứ?”

An Dĩ Phong gật gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, hắn lại lắc lắc đầu…

Hắn thấy rất rõ. Cô yêu hắn! Một nữ cảnh sát yêu một tên tội phạm với đôi

tay dính đầy máu, yêu trong sự đấu tranh, yêu trong sự tuyệt vọng…

Vì vậy cô chọn cách từ bỏ. Hắn hiểu, nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng…

Hộp đêm đang náo nhiệt bỗng nhiên im ắng, An Dĩ Phong cũng hướng theo ánh

mắt của mọi người. Một đám người không mời mà đến bước vào, mấy tên cao

to, lực lưỡng đi vây quanh một người đàn ông.

Người đàn ông đó

không thấp, nhưng đứng trong đám cao to cơ bắp kia, trông hắn ta có vẻ

nhỏ bé. Tóc hắn nhuộm một màu đỏ quái đản làm cho da hắn trông càng đen

hơn, nhìn tướng mạo chỉ muốn đánh cho một trận.

An Dĩ Phong vừa

thấy hắn liền không thể chịu được, hắn vò vò mái tóc đen bóng của mình.

Sao cứ lúc hắn không muốn giết người là lại có người tìm đến xin chết

thế không biết.

Bảo vệ hộp đêm nhìn thấy tên đó, chần chừ một

chút, rồi tươi cười tiến lại gần: “Anh Diệu, sao hôm nay lại rảnh rỗi

thế! Xin mời vào trong, em sẽ gọi người đến tiếp anh ngay.”

Trác Diệu không coi ai ra gì, hắn đẩy tên bảo vệ chặn đường rồi tiến đến trước mặt An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần.

An Dĩ Phong vờ như không nhìn thấy, quay đầu, chửi thầm một tiếng. Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu hãy bình tĩnh.

Trong chốc lát, Trác Diệu đã đi đến trước mặt hai người, nhếch mép cười hiểm, lộ rõ hàm răng vàng: “An Dĩ Phong, đừng nói anh em không quan tâm đến

mày nhé! Tao có một vụ làm ăn rất ngon…”

An Dĩ Phong gõ gõ lên mặt bàn, chỉ chỉ tay vào chiếc cốc đã hết trước mặt. Bartender hiểu ý, liền đi pha rượu.

Trác Diệu sắc mặt không tốt lắm, ném lên bàn hai bức ảnh: “Tao trả năm mươi

vạn, mày giúp tao khử hai tên cảnh sát nà