XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322681

Bình chọn: 7.00/10/268 lượt.

quả nhiên có mạng lưới tốt nhất trong lịch sử.”

“Điều đó còn phải nói! Đúng rồi, số điện thoại hôm qua anh cho em, em đã tra chưa?”

“Tra rồi, có hai cảnh sát bị nghi dính líu đến vụ này, ngày mai ICAC[1'> sẽ đến làm rõ việc này.”

[1'> ICAC: Ủy ban độc lập chống tham nhũng.

“Hiệu quả công việc cao đấy chứ, không như tác phong của cảnh sát bọn em.”

“Em có phím nóng mà...”

“Phím nóng?”

“Là vì...” Cô nhìn vào ly cocktail trước mặt, hàng mi dài khẽ rủ xuống, hình như cô đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Hắn có thể được suy nghĩ của cô. Xét cho cùng thì tình cảnh của họ rất khó

xử, có quá nhiều câu nhạy cảm không thể nói ra. Hắn cười như không có

chuyện gì: “Người đẹp, có thể cho anh cơ hội được mời em đi ăn đêm

không?”

Tư Đồ Thuần ngẩng lên, ánh mắt đầy cảm động.

“Không thể! Em còn chưa ăn tối.”

“Vậy ăn tối trước, rồi ăn đêm sau.”

Hắn đứng lên, cô cũng đứng dậy, nắm tay hắn, giống như một cô bé cần sự che chở của hắn.

“Em không ăn mì tôm đâu đấy!”

“Vậy em muốn ăn gì?”

Cô không lưỡng lự một giây: “Em biết một quán ăn Nhật rất ngon, không gian lại yên tĩnh.”

“Được!”

Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt trang điểm hơi

đậm của cô hỏi: “Có thật là em đến để điều tra vụ án hay là để tìm anh

mời em đi ăn?”

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không biết nữa!”

Hắn khoác vai cô, cả người cô nằm gọn trong vòng tay hắn.

Cô là người phụ nữ như thế, vẻ dịu dàng được giấu kín dưới lớp vỏ lạnh

lùng. Rất thông minh nhưng bề ngoài lại kín tiếng, ít nói.

Cô không yêu cầu hắn điều gì, nhưng lại có thể đoán được hắn muốn gì.

Cô làm rất nhiều điều vì hắn, nhưng không bao giờ nói ra.

Vì thế, tình yêu của hắn đối với cô, ngày càng sâu đậm...

Quán ăn Nhật nằm giữa trung tâm khu phố phồn hoa. Tối nay cô trang điểm đậm

nên nhìn không còn chút dấu vết nào của một nữ cảnh sát. Vì vậy họ đi

bên nhau giữa dòng người đang vội vã trở về nhà mà không phải lo lắng

gì, tay trong tay chầm chậm hướng về phía quán ăn.

Thật lạ, những đôi nam nữ mới yêu nhau, chỉ đi trên đường thôi cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

“Đợi chút!” Tư Đồ Thuần kéo tay An Dĩ Phong vào một cửa hàng bách hóa gần đó, ngước lên nhìn màn hình ti vi.

Trên ti vi đang phát buổi phỏng vấn một lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh

sát, ông ta nói về vấn đề làm thế nào tập trung lực lượng quét sạch xã

hội đen, bảo vệ an ninh trật tự cho nhân dân.

An Dĩ Phong bĩu môi khinh bỉ, hắn ghét nhất là những ông quan lớn ba hoa chích chòe hứa hẹn viển vông, nói được mà không làm được. Quay sang thấy Tư Đồ Thuần đang

chăm chú xem với vẻ mặt sùng bái, kính trọng, hắn lại càng khó chịu. Hắn nhủ thầm: “Mẹ kiếp, thật đáng ghét, sớm muộn gì cũng có ngày tôi chơi

chán con gái ông rồi đá đít...”

Hắn chưa nói xong thì Tư Đồ Thuần đã giơ chân, húc mạnh đầu gối vào bụng hắn. Hắn ôm bụng lớn tiếng nói: “Em thật dã man.”

“Anh nói lại một lần nữa câu vừa rồi xem nào!”

“Ghen rồi à?” Hắn cười, ôm eo cô, hôn lên má cô. “Anh nói là, em yên tâm, An Dĩ Phong này sẽ mãi mãi chung thủy.”

“Lời thề của đàn ông là câu buột miệng nhất thời! Hoặc là tình cảm của anh

đối với em sẽ nhanh chóng tàn phai, hoặc là chúng ta sẽ không hợp nhau,

sau đó chia tay, cả hai chẳng liên quan gì đến nhau nữa...”

“Hoặc là em sẽ cho anh vào tù, hoặc là em sẽ bỏ việc và đi theo anh.”

“Cho dù chúng ta có kết cục như thế nào đi nữa, An Dĩ Phong, em hy vọng anh

có thể gặp được con gái thực sự hợp với anh, anh sẽ trân trọng và yêu

thương cô ấy.”

“Thuần!” Hắn ôm cô, muốn ôm cô thật chặt để chắc chắn rằng cô không thể rời bỏ hắn.

“Em có thể bỏ việc theo anh không?”

Cô chuyển chủ đề: “Em đói rồi, đến quán ăn Nhật thôi.”

“Tại sao không thể lấy anh?” An Dĩ Phong buông tay, nhìn đôi mắt long lanh

của cô, nghĩ đến câu nói của Hàn Trạc Thần, lòng chua xót không thể diễn tả thành lời.

“Chúng ta mới bên nhau một ngày. Cho dù anh có dám hứa hẹn cả một đời, thì em cũng không dám chấp nhận.” Tư Đồ Thuần mỉm

cười, chạm ngón tay nhỏ nhắn của mình lên môi hắn. “An Dĩ Phong, em bỏ

việc đi theo anh, anh sẽ phải có trách nhiệm với em cả đời...”

“Nếu anh nguyện có trách nhiệm thì sao?”

“Chúng ta vẫn còn trẻ.” Cô lơ đãng nhìn lên ti vi, rồi nói: “Chuyện sau này thì để sau này nói nhé!”

An Dĩ Phong không nói thêm gì nữa, im lặng tiến về phía trước. Tư Đồ Thuần đuổi theo hắn, nắm lấy tay hắn và hỏi: “Anh giận em à?”

“Em nghĩ anh là loại đàn ông hẹp hòi thế sao?” Giọng hắn tỏ rõ vẻ khó chịu, chân bước nhanh hơn.

“Chúng ta phải khó khăn lắm mới gặp được nhau, một phút qua đi là lại ít thêm một phút...”

An Dĩ Phong bỗng dừng lại, đặt tay lên vai cô, cuồng nhiệt hôn lên môi cô như đang ở chỗ không người vậy.

Phải rất khó khăn họ mới gặp được nhau, hôn một lần là ít đi một lần!

Quán ăn có phong cách rất đơn giản, phòng không quá rộng nhưng rất đẹp. Một

bên là cửa kéo với bức tranh hoa anh đào lớn, một bên là cánh cửa sổ

nhỏ, chiếc rèm màu trắng được cuộn lên vừa tầm mắt để có thể ngắm mặt hồ xanh biếc ngoài công viên. Đúng vào tháng Sáu, nước hồ xanh biếc, hoa

sen nở rộ, thơm ngát.

Bên tro