Old school Easter eggs.
Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321615

Bình chọn: 8.5.00/10/161 lượt.

bừng tinh,

họ đã chuẩn bị những giấy tờ này từ lâu, chỉ đang đợi cô tự

đưa đầu vào lưới.

Có lẽ cô quá coi thường sự lợi hại của những người già

cả đó, đúng là gừng càng già càng cay.

Lúc đặt bút ký cô cảm thấy thật bi thương, dường như

không phải mình đang đặt bút ký để từ bỏ lợi ích thực chất trên giấy trắng mực

đen mà chính là từ bỏ tất cả cuộc đời trước kia của mình.

Nhưng khi cô đứng bên cạnh Liêm Vân trong lễ đường

thấy anh nhìn mình mỉm cười, sau đó nắm lấy tay cô, cô lại cảm thấy tất cả rất

đều rất đáng, cô không cần gì nữa.

Cô không hối hận, cho dù ở vào thời kì cô đơn nhất sau khi kết

hôn cô cũng chưa bao giờ hối hận.

Anh đã mang tới cho cô nụ cười, khiến cô cảm thấy mình

không còn thiếu, còn cần gì nữa. Ông trời không mắc nợ cô điều gì, mọi hạnh

phúc niềm vui trên thế giới này đều có giá của nó, cô đồng ý trả cái giá đó.

Nhưng cùng với thời gian, anh vẫn bận rộn như thế, còn

cô như con chim bị nhốt trong chiếc lồng son, cuộc sống chỉ còn gói gọn trong

hai từ chờ đợi.

Cũng đã cãi vã, thời gian đầu anh còn an ủi, sau đó

thì hết kiên nhẫn, cuối cùng phủi tay bỏ đi.

Rất nhiều lần cô bừng tỉnh giấc vào sáng sớm, phía sau nhà cỏ

hoa tươi tốt, tiếng chim hót líu lo, nhà cũng có người nhưng

chẳng có ai trong số đó là người cô cần.

Chiều muộn cô lại một mình chậm chạp đi từ phòng này

sang phòng khác, ánh tà dương đẹp mê mẩn nhưng cũng chẳng có ai cùng thưởng

thức, đến cô cũng có cảm giác mình sắp phát điên.

Cô đã từng thử, cũng đã từng cố gắng, cuối cùng tuyệt

vọng khiến cô lựa chọn ra đi.

Tình yêu và sự vĩnh cửu phải chăng chỉ có thể chọnmột?

Cô không thể bình thản đối diện với mọi biến động của cuộc sống, không thể tận

hưởng mỗi ngày dù có hay không có anh bên cạnh, còn anh cũng không thể thay đổi

được những suy nghĩ thâm căn cố đế của mình, mặc dù cả hai bên đều có nhượng bộ

nhưng sự thật chứng minh họ vẫn là người thuộc hai thế giới khác nhau, mà hai thế

giới thì không thể dung hòa làm một.

Khi bỏ đi cô không hận người đàn ông này, chỉ là thực

hiện một quyết định mình cho là đúng, những ngày sau đó cô một mình đi du lịch

khắp nơi, cô cũng từ chối việc mẹ muốn đi cùng để chăm sóc.

Đi qua rất nhiều nơi, suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn

thấy rất nhiều, đương nhiên cũng có nghĩ tới anh, đôi khi một mình đứng ở nơi

cảnh đẹp, bên cạnh du khách qua lại nườm nượp, người người ai cũng có đôi có

cặp, cô cũng cảm thấy buồn bã.

Nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì bất kì quyết định hay

việc làm của mình, bởi vì có hối hận thì cũng không thể quay lại được, chỉ tăng

thêm gánh nặng tâm lý mà thôi, dù sao cũng đã đến nước này rồi, vậy thì đừng

quay đầu lại nữa.

Để quên một người, tốt nhất là không nên nghe bất kì

tin tức nào về người ấy nữa, cắt đứt mọi sự liên hệ, để thời gian xóa sạch mọi

ký ức.

Đáng tiếc cô không làm được điều đó, Tề Mi thường

xuyên liên hệ với cô, cách vài ba hôm lại báocáo chi tiết tình hình mới nhất

của Liêm Vân với cô, thậm chí cả nguyên nhân Trần Lệ đến và đi cũng đều nói

hết.

Cô hiểu ý của Tề

Mi, cô ấy không phải là người thích xen vào chuyện nhà người khác, nhưng

hai người rất hợp nhau, cùng rất kiên

quyết trong những việc như thế này.

Vừa rồi cô còn nói chuyện với cô ấy, giọng Tề Mi ở

cách xa ngàn dặm nhưng cũng không giấu nổi sự

vui vẻ, cô ấy đã có thai,

cuối cùng tình yêu với Thành Chí Đồng cũng đã đơm hoa kết trái, lại nhắc tới

Liêm Vân, nói rằng anh vẫn đang tìm cô,

cuối cùng trước khi kết thúc cuộc

nói chuyện đã nói với cô hết sức chân thành, "Ân Như, có thể cho mình chút

niềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ là thử thách,

khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối cùng vẫn mong

muốn có người đó tồn tại trong

cuộc sống của mình, mong người đó mãi ở

bên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh

phúc".

Cô không trả lời bạn, nhưng sau khi cúp máy đúng vào khoảnh

khắc cô ngước mắt lên lại nhìn thấy anh, Liêm Vân, chồng

cô, ba của con cô.

Thoáng nhìn, cô thấy anh không hề thay đổi, cũng phải,

tuổi thanh xuân của người đàn ông thường dài hơn phụ nữ, lại không phải chịu sự

giày vò khi sinh đẻ, chỉ cần được bảo dưỡng

thường xuyên thì có thể kiêu ngạo từ khi còn thanh niên

trai tráng tới khi về già, không hề có tuổi.

Nhưng ánh mắt anh chứa đầy tâm sự, lo lắng đau khổ,

nhìn thấy cô mà căng thẳng đến mức gần như đứng im bất động.

An Như cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng rất thần kì,

nghi ngờ trước mắt là ảo ảnh,

rất nhiều những hình ánh quá khứ và tương lai có

anh hoặc không có anh xuất hiện đan xen vào nhau, bay lượn trên bầu trời như

lưỡng sinh hoa[3'>.

[3'>

Một loài hoa trong truyền thuyết, trên một đài luôn có hai bông quay về hai

hướng khác nhau, theo truyền thuyết loài hoa này là hóa thân của một đôi nam nữ

tuy yêu nhau nhưng lại bị cái chết chia lìa.


Khi ở bên anh, cô đã từng hạnh phúc, đã từng cô đơn.

Khi không có anh bên cạnh, cô cũng từng hạnh phúc,

đưong nhiên cũng có cô đơn.

Nhưng hoàn toàn không giống nh