
c, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đến
rất đúng giờ, không còn mặc bộ đồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là
chiếc váy liền nhiều màu, cổ vuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ
dài kiêu kì, bước chân nhanh nhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất
mạnh mẽ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Cô rất vui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên
nhớ lại tấm ảnh còn lưu trong máy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói
gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dài não nề.
Đàn ông nhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu
đơn đẹp, còn có những người đã nhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ
tưởng về những rặng liễu mềm mại yêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của
con người là vô đáy.
Không phải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai
người đều chọn rất nhanh, sau đó nhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống
tốt chứ?”.
“Rất tốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu
tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mình nói năng không được lưu loát.
“Tôi vừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên
đấy về những điều kiện khi trở lại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với
các đồng nghiệp cũ, thảo luận về dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận
rộn chuẩn bị tài liệu, giờ giấc hơi đảo lộn”.
“Vậy sao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.
“Đừng nhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải
đánh mắt kiểu smocking đâu”. Cô ấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.
“Vậy còn anh Liêm thì sao?”.
“Anh ấy à?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn
đi chỗ khác.
Không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi
ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”.
Không ngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước
sau khi nói chuyện với chị xong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với
nhau một lần nữa, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân
nói chuyện một lần cho thông suốt”.
Đúng là ngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội
vào trong, Diệp Tề Mi chăm chú lắng nghe.
“Sự nghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi
mà tôi hứng thú, tôi sẽ quay lại với công việc cũ”.
“Anh ta cũng đồng ý?”.
Mỉm cười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý,
tuy nhiên cũng không thấy anh ấy có ý kiến gì khác”.
“Sau đó thì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn
luôn diễn ra ở sân bay?”.
“Vốn mình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai
cùng bận rộn thì tốt hơn, mình cũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.
“Như vậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem
đang có chuyện gì xảy ra, cô lẩm bẩm.
“Xin lỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác,
hôm ấy nhìn thấy chị tôi đã nghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi
mà không nói không bằng đứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của
mình không hề khó, phải vậy không?”.
Cô ấy mỉm cười, thần sắc vui tươi.
Phải, như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô
không nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn
hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như, nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt
điện thoại di động trong tay, biểu hiện phức tạp.
“Chuyện gì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như
nhẹ nhàng hỏi.
“Chị có còn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo
muội, nhưng đã hợp nhau thì không cần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.
Suy nghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời
lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìn thấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát
vòng tay của anh ấy, biết rằng trong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến
tôi hạnh phúc và an tâm”.
Nếu trái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa
thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng, Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc:
“Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cần phải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi
vọng chị hạnh phúc”.
Ân Như đưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ
cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ không thể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh
với người khác thì việc cứu vãn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham
vọng sẽ lâu bền với cùng trời đất, chỉ cần biết đến hiện tại thôi”.
Nói hay lắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoại
mỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm, cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồng
nhà người ta, cô không có lí do gì để can thiệp vào.
“Có việc gì thì cứ gọi tôi”.
“Không có việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không có
chuyện mà tìm chị thì vẫn tốt hơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽ
trả đúng theo thỏa thuận”.
“Được rồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gì
đến phí luật sư nữa. Tôi mất vụ này, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.
Về đến nhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điện
thoại, nhưng lại cảm thấy vô nghĩa, cô soạn một tin nhắn: “Chí Đông, em đã về
nhà rồi”, tự nhiên cảm thấy mình thật nực cười, cô bấm nút xóa luôn.
Đang xóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang,
giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ: “Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhà
chưa?”.
“Em vừa về”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiên
chùng xuống, khóe miệng cong lên, cô nhẹ nhàng trả lời.
“Được rồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.