Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322700

Bình chọn: 8.5.00/10/270 lượt.

y có thể no sao? Em là gà đấy

chắc?”.

“Hàng ngày em vẫn ăn như vậy, ăn nhiều dầu mỡ rất dễ

béo”.

“Béo anh vẫn thích”.

Cô phì cười, “Em đâu cần anh thích hay không, duy trì

vóc dáng là sự nghiệp cả đời của phụ nữ”.

Sự nghiệp… mặt anh tối sầm, sự nghiệp cả đời của Nữ

hoàng luật sư Diệp Tề Mi chỉ là duy trì vóc dáng, phục thật.

Trong lúc cười nói Diệp Tề Mi vô tình nghiêng đầu nhìn

ra ngoài cửa sổ, cửa kính sạch sẽ sáng loáng, vẫn còn rất sớm, không có nhiều

người đi trên đường, đột nhiên cô thoáng nhìn thấy một đôi nam nữ, rất quen, cô

chăm chú dõi theo.

“Chuyện gì thế?”. Thấy cô cứ nhìn vào một điểm mà

không nói gì, anh cũng tò mò, vừa hỏi vừa nhìn theo ánh mắt cô.

Mùa hè nên trời sáng rất sớm, con đường trong khu

chung cư khá yên tĩnh, chỉ có vài người qua lại, liếc mắt khắp một lượt không

thấy gì đáng chú ý.

Nhưng cô lại nhìn rất chăm chú, nét mặt dần trở nên

nghiêm túc.

Bên kia đường là một tòa chung cư cao tầng, một nam

một nữ vừa bước từ đấy ra, người đàn ông cao to, nước da đen, bước đi khá

nhanh, người phụ nữ mặc một chiếc váy liền thân khá rộng so với cơ thể, đang

cắm cúi đi theo phía sau anh ta, nhưng sải bước khá hẹp, xem ra rất vất vả, đến

đầu đường người đàn ông đó dừng lại, cô ta liền đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay

anh ta, ngẩng đầu lên nói câu gì đó.

Diệp Tề Mi không kịp nghĩ nhiều, trước ánh mắt kinh

ngạc của Thành Chí Đông rút điện thoại ra chụp lại cảnh đó, sau đó đèn đỏ

chuyển xanh, họ lại bước tiếp, nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của cô.

“Tề Mi?”. Càng lúc càng cảm thấy kì quái, Thành Chí

Đông cất giọng nghi hoặc.

“Anh không ăn nữa à?”. Cô quay lại nhìn, đẩy bát vằn

thắn về phía anh: “Anh ăn nhé, em phải đi rồi”. Nói xong cô dứt khoát đứng dậy,

định đi thẳng ra ngoài.

Anh kéo cô lại, “Cùng đi đi”, nói xong vơ vội chìa

khóa xe trên bàn rồi đứng dậy.

Xe của họ đều đỗ bên đường, cái trước cái sau, màu đen

và màu đỏ, khi hai xe song song với nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra

bảo: “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận, buổi tối đợi anh”.

Tâm trạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Mi

nhướn mắt nhìn sang phía anh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường:

“Được, em biết rồi”.

Điều hòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió

thổi nhè nhẹ, trả lời xong cô lại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cột

đèn giao thông đang nhảy số, cô định từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu

qua nhìn.

Anh vẫn đang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác

nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phải hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào

cô, cảm giác như không muốn rời đi, như rất lưu luyến.

Trái tim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé,

em đợi anh”.

Tới văn phòng cô giở lịch làm việc, kín mít.

Nhưng khi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm

việc gì, cô lấy máy điện thoại ra xem lại bức ảnh vừa chụp.

Rất quen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó

quên, ví dụ như Liêm Vân.

Cô vốn không phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng

gặp những trường hợp thân chủ thuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ

mình. Ném ảnh vào mặt đối phương cảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước

đó thì không thể cứu vãn được nữa.

Thế cũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thì

đã chẳng tới mức phải li hôn. Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âm

thầm đi thu thập chứng cứ, đấy là việc hết sức bình thường.

Nhưng lần này cô cảm thấy khinh bỉ.

Có lẽ là vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không

muốn Ân Như li hôn, cô hi vọng người phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã

sai, cuối cùng có thể tìm ra cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm,

ít nhất thì lần này, hi vọng bọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ

đến được nơi bằng phẳng, để cô có thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn

nhân tác thành hạnh phúc.

Ánh mắt khẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm

đó vẫn như hiện ra trước mắt, cô có cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như

đã sai lầm, tìm lại chính mình không cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ

tất cả.

Màn hình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ

kia đang cố gắng ôm chặt lấy cánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.

Thôi được, cô đã sai, có một bài hát tên là Em

là mặt trời của anh,
cô đã từng được nghe khi tham dự bữa

tiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới của người

đàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọng mọi

người có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫn nhịn

hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1'> phải

bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không có đất chôn thây.

[1'>

Hậu Nghệ là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt

trời để đem lại cuộc sống yên bình cho loài người.


Vì lịch làm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải

gặp nhau vào buổi tối, anh chàng kêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau

cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến

nhà hàng gặp Ân Như.

Cô đến trướ


80s toys - Atari. I still have