
không nói câu gì, lẽ nào head office của khu vực Châu Á bị
giải thể…
Làm một động tác hất tay dứt khoát ra hiệu cho mọi
người cứ tiếp tục, Thành Chí Đông cầm điện thoại bước ra ngoài.
Không có ai nói gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại, rõ
ràng đã bắt máy rồi mà, cô đang định cúp máy thì đầu dây bên kia có tiếng nói
vọng tới; “Em đã xem chưa?”
“Xem rồi.”, cô lại phì cười, “Anh Thành, anh rất khỏe
mạnh”.
“Cảm ơn”. Anh lập tức đáp.
“Ngày mai anh có ở Thượng Hải không?”
“Có, cuối tuần này anh ở Thượng Hải, cùng ăn cơm nhé?”
“Để tôi xem lại lịch đã! Ngày mai chỉ rảnh buổi trưa.”
“Vậy được, anh đang họp, họp xong sẽ gọi lại cho em.”
Thành Chí Đông sợ cô đổi ý, lập tức nhận lời, hành
lang không có ai, ngắt máy xong không kìm được nắm chặt tay nói: Yes.
Đàm phán xong với quan chức Việt Nam cũng không khiến
anh vui đến thế, Diệp Tề Mi chính là Diệp Tề Mi, gần một tháng mới… trái tim
Thành Chí Đông lại một lần nữa tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.
Không ngờ sáng sớm tỉnh dậy được ngắm
nhìn gương mặt đàn ông đang say ngủ lại là một việc thú vị như thế, Diệp Tề Mi
đã hạ quyết tâm ngay lúc ấy.
Cho xe vòng lên dốc, trong bãi đã đỗ chật xe, người
bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửa vẫy tay, khi Diệp Tề Mi đưa xe vào vị trí cô
liếc sang chiếc xe đỗ cạnh, Audi Q7, lại còn là A84.2 nữa chứ, trái đất đang
nóng lên mày biết không?
Lúc bước vào cửa quay cô thấy khu hải sản tươi sống có
rất nhiều người đứng chờ xếp chỗ, cô gái mặc chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đứng
đó mỉm cười:
“Xin hỏi chị đã đặt chỗ chưa?”
“Chắc là có, chị kiểm tra giúp một người họ Thành”.
“Anh Thành đã đến, mời chị đi theo tôi”
Cô bước tới thì nhìn thấy anh ngồi ở đó chăm chú
nghiên cứu thực đơn, vẻ mặt rất nghiêm túc như đang đọc một tác phẩm nổi tiếng
thế giới, cô ngồi xuống chào:
“Hey”.
Nghe tiếng cô Thành Chí Đông liền ngẩng đầu lên, mắt
anh chàng mở to hết cỡ.
Cô thuận tay vắt chiếc áo liền mũ bằng vải thô lên
thành ghế, bên trong cô mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần
thể thao rộng bằng vải nilon, chân đi giày thể thao màu xám xanh, đầu mũi giày
tròn cong xinh xắn lộ ra ngoài ống quần.
Diệp Tề Mi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức
tưởng tượng, lần đầu tiên gặp người con gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày
thể thao.
“Em vừa đi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy
rất tươi tắn sảng khoái.
“Không, chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”.
Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xong chưa?”
“Chưa, em chọn đi”.
Diệp Tề Mi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món:
“Sủi cảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”.
Cô phục vụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười
“Được rồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món
chiên, vỏ ngoài rất giòn”.
“Anh muốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không
ạ?”
Cô liếc nhìn anh rồi chỉ vào menu: “Món này phải
không?”
Anh cúi đầu nhìn: “Bên trong có sò và thịt”.
“Vâng, đúng thế”. Cô gái gật đầu khẳng định, Diệp Tề
Mi đánh dấu vào menu.
“Còn có một loại bánh, rất xốp”.
Anh tiếp tục chỉ: “Cái này là?”
Anh liếc nhìn cô rồi lại quay sang nhìn cô phục vụ, cô
gái hiểu ý rất nhanh:
“Ý anh muốn nói tới bánh hành?”
Nói xong lại bổ sung thêm: “Bên trên có rắc hành lá
thái nhỏ.”
Diệp Tề Mi nhanh chóng đánh dấu xong, vừa đánh dấu vừa
mím môi cười, nhớ tới những dòng chữ được viết một cách vất vả trên tấm thiệp,
menu này đối với anh mà nói chắc khó hơn gấp nhiều lần.
Không sao, cô cũng là người hiểu biết, không làm khó
anh nữa.
Đồ ăn được mang lên, bày đầy một bàn. Thứ bảy là ngày
quán ăn kiểu Hồng Kông náo nhiệt đông đúc nhất trong tuần, đa số các bàn gia
đình hoặc bạn bè tụ tập, thi thoảng lại có trẻ con chạy chơi trong quán, tiếng
nói chuyện xen lẫn tiếng cười vui vẻ. Không khí rất tốt, hai người nói chuyện
với nhau cũng thoải mái hơn, tới khi Diệp Tề Mi nhớ ra đưa tay xem đồng hồ thì
đã gần hai tiếng trôi qua.
“Tôi phải đi rồi”.
Giọng cô dứt khoát, “Anh Thành, hôm nay thực sự rất
vui”.
Giọng nói và nét mặt dứt khoát thẳng thắn, Thành Chí
Đông không kịp suy nghĩ, lập tức mở miệng: “Đi đánh bóng à? Anh đi cùng có được
không?”
Cô nhìn lướt anh một lượt, người đàn ông này lúc nào
cũng ăn mặc rất tùy tiện: “Anh đâu có đi giày thể thao”. Diệp Tề Mi không khách
khí nói thẳng.
“Trên xe anh có”. Anh đắc ý nói rồi giơ tay gọi thanh
toán.
Kết quả anh đi thẳng tới mở cửa chiếc Q7, Diệp Tề Mi
đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Chúng tôi đánh tennis, giày của anh chỉ dùng để chơi
golf”. Cô lại tiếp tục không khách khí, Thành Chí Đông cứng họng.
Diệp Tề Mi quay đầu mở cửa xe của mình ngồi vào trong,
đánh xe thuần thục, sau đó lại dừng lại, hạ kính xe xuống: “Anh Thành”, hất hất
cằm vào chiếc xe của anh “Đây là 4.2”
“Em thích không?”. Anh tỏ vẻ vui mừng.
“Trái đất đang nóng lên, anh có biết không?”. Nói xong
không nấn ná thêm phóng xe lao vụt đi.
Trái đất nóng lên? Khó khăn lắm mới hiểu ra vấn đề,
Thành Chí Đông ngất xỉu.
Khi đến nơi hẹn Kế Lôi Lôi đã đợi cô ở đó, cô ấy mặc
một chiếc váy tennis màu trắng ngồi dư