
ngốc nghếch điển hình.
“Vị này nói vậy là Dạ cô nương?” Mỹ nữ mị nhãn như tơ
nhìn về phía ta.
Đối với hiểu biết của bản thân về Nhâm Thương Long,
cùng với ánh mắt như làn thu thủy bắn qua của mỹ nữ, lão tử lập tức thông minh
lĩnh ngộ được —— hai người kia có chuyện mờ ám không cho ai biết a.
Ánh mắt trực tiếp lướt qua nàng, thấy phía sau nàng có
một nam nhân cao to ngạo mạn, vai rộng eo thon, khí chất phi phàm, chỉ là… Thấy
quen mắt thế nào đó? Vì vậy sắc tâm nổi lên: “Hai vị tất có chính sự cần trao
đổi, Lưu Ly trước không nên quấy rối thêm nữa. Nhưng mà hoàn cảnh trong Giáo,
Lưu Ly không quen thuộc, có thể hay không…”
Nói chưa xong , bên kia Nhâm giáo chủ đã nhíu mày:
“Chính sự kế tiếp ngươi cũng có phần.”
Lão tử bằng mọi cách không tình nguyện theo sau những
nguyên lão thánh nữ hộ pháp gì gì đó đi vào trong. Vu Đình kia hầu như dựa sát
vào trên người Nhâm Thương Long, người xung quanh đều là bộ dáng nhìn quen
không sợ hãi. Lão tử cũng không có hứng thú chen lấn khoe khoang phong tình, vì
vậy rớt lại phía sau, cùng mỹ nam vai rộng eo thon đứng sau Vu Đình sóng vai mà
đi.
Hai người cứ như vậy trên đường đi tâm sự một chút,
mắt thấy sắp quyến rũ thành công, đột nhiên tiểu tiện nam nói: “Ngồi xuống nói
đi.”
Giờ mới phát hiện bất tri bất giác đã đi đến đại sảnh!
Mọi người tìm được vị trí của chính mình ngồi xuống, Vu Đình ngồi ở bên người
Nhâm Thương Long, nghiễm nhiên là bộ tịch của giáo chủ phu nhân, mỹ nam kia,
ặc, trên đường nói chuyện với nhau mới biết được gọi là Vu Tuyền, ngồi ở bên
phải Nhâm Thương Long, sau đó là nguyên lão, Lãnh Lạc ở ghế dành cho khách
khứa.
Cứ như vậy lão tử khó xử, ta nên ngồi làm sao?
Xung quanh quay đầu lại nhìn, ta hướng đến chính giữa
bàn nhảy lên, sau đó xếp bằng ngồi xuống.
Mọi người lặng lẽ. Một lúc lâu, tiểu tiện nam rốt cục
nói vang vang: “Dạ Lưu Ly, đây là bản đồ bố cục Bắc quân doanh…”
Oa oa chít chít…
Lão tử trầm tĩnh nhìn một đống lớn tư liệu có thể đè
chết ta trước mắt : “Ta muốn gặp Hoa Mạt Ly.”
“Có thể.”
Dọc theo con đường đá nhỏ chuyển qua hành lang màu đỏ
gấp khúc, ta gặp được Hoa Mạt Ly. Nàng là sư phụ ta, là người giống như ta cùng
mang tiếng xấu là hái hoa tặc.
Có lẽ là vì thải dương bổ âm? Thời gian cũng không có
lưu lại nhiều vết tích trên mặt nàng. Mà nay nàng không màng danh lợi an tĩnh,
cùng nữ nhân hung hãn bức bách ta luyện công trước kia khác biệt quá lớn.
“Ngươi đã đến rồi?” Lúc xuất sư, chúng ta gần ba năm
không có gặp mặt, nhàn nhạt ba chữ này, làm ta trong một lúc không biết làm thế
nào. Đột nhiên, nghĩ lại đêm đó, từ nơi hoang vu ấy đi ra, nàng lẳng lặng đứng
ở phần mộ lộn xộn cây cỏ trong bóng đêm, cũng thản nhiên an ninh như vậy.
Ta lẳng lặng đến gần nàng, trên tay nàng, đôi tay ngọc
đã từng xuất ra Phất hoa châm kinh hồn, hôm nay vậy mà lại là tú hoa châm (kim
thêu đó)!! Nụ cười của nàng dịu dàng như nước, phía sau tiểu tiện nam dĩ nhiên
chưa từng đi lên.
Ngồi xuống trên ghế nhỏ ở trong phòng, ánh mắt của
nàng rốt cục đình chỉ quan sát: “Ngươi trưởng thành rồi Lưu Ly, rất khó nghĩ ra
dáng dấp trẻ con khi xưa.”
Ta trầm mặc, tiểu tiện nam không có tiến vào, như vậy
khẳng định đã tìm được biện pháp để nàng thuyết phục ta rồi.
Đối diện trầm mặc thế này, ta đã từng cho rằng, nữ
nhân này nếu có một ngày chịu bán đứng ta, như vậy nhất định là vì rất nhiều
tiền, thế nhưng sau cùng, nàng bán đứng ta, chỉ là vì một nam nhân.
Yên lặng đứng dậy, thời điểm rời đi, nàng gọi ta lại,
nàng nói: “Ly nhi, xin lỗi.”
Ta cúi đầu đi trên hành lang trầm hương mộc gấp khúc,
Nhâm Thương Long không nói lời nào, trước mặt Lãnh Lạc đứng thẳng tắp ở lan can
bên cạnh, khi đi qua bên người hắn, hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn đen kịt nhưng lại
nhìn về nơi khác, rồi lại lặp lại một lần: “Đừng đi.”
Mỉm cười nhìn về nam nhân cao to lãnh ngạo phía trước,
sau đó chuyển sang Nhâm Thương Long, ta nói ta đi.
Nhâm Thương Long không có nhìn ta, hắn đột nhiên quay
đầu đi, hắn nói vậy là tốt rồi. Sau đó một hồi thân mình rời bước đi nhanh.
Nhâm Thương Long lưu lại lão tử nửa tháng, đó là lần
đẩu tiên ta biết, thì ra mỗi một ngày trôi qua đều xem như đã tới ngày cuối
cùng thực sự sẽ rất khoái nhạc.
Cùng hắn dạo chơi phần lớn địa phương Ma giáo, thậm
chí thời điểm hắn tế tự tại Ma Thần điện cũng mang theo ta. Đại khái cũng hiểu
được là ta không còn sống được bao lâu, cho nên cũng cho ta càn quấy một chút.
Thánh nữ kia ban đầu còn ra vẻ oai phong với lão tử, trải qua ba lần bị lão tử
đánh bại, rốt cục thu liễm.
Nhâm Thương Long kia cũng thực sự là kỳ quái, nhìn vợ mình
bị đánh thành đầu heo, lại có thể mang khuôn mặt mỉm cười, một bộ biểu tình
nhàn nhã.
Lãnh Lạc cũng thần kỳ an tĩnh, người Ma giáo hẳn là
hận hắn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không dám có nửa
điểm bất kính. Đại khái rất nhiều người ăn qua đau khổ, vừa hận vừa sợ đi. Tuy
rằng đang bị thương, nhưng hổ chết vẫn còn dư uy a.
Một ngày trước khi rời đi, nửa đêm tỉnh lại cư