Polly po-cket
Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Nữ Diêm Vương Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 9.5.00/10/268 lượt.

Địa Phủ, đi vòng đến Ma Tộc trước.

Vừa đến Ma Tộc, hai người đã bị các vị trưởng lão Ma tộc vây quanh.

Bọn họ ở bên tai Tư Không Thu Trạm nói không biết bao nhiêu chuyện phải

làm khi tới Phương Tây. Ngay tiếp theo Bùi Mạch Ninh cũng không tránh

khỏi bị nhắc nhở. Chẳng còn cách nào khác, nàng hiện tại chính là đế hậu của người ta, là đại biểu, là thể diện của Ma Tộc bọn họ.

Có Bùi Mạch Ninh bồi bên người, tánh khí Tư Không Thu Trạm coi như

cũng tốt hơn đôi chút, nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào, tùy ý để đám

trưởng lão kia nói tới nói lui. Cuối cùng hai người bị bọn họ “đá” vào

thông đạo để đến Ma Tộc Phương Tây bên kia.

“Haizza, sau này, chàng nên cẩn thận quản lý mấy người trưởng lão kia hơn.” Vỗ vỗ ống tay áo, Bùi Mạch Ninh nhịn không được mà thở dài.

Tư Không Thu Trạm cũng bất đắc dĩ giựt giựt khóe miệng. Đúng vậy! Cần phải nghiêm túc quản lý đám thuộc hạ một phen. Nhất là đám trưởng lão

kia, biết rõ hắn coi trọng nhất chính là Bùi Mạch Ninh, vậy trước mặt

nàng, không để hắn làm gì đã đẩy cả hai người bọn họ đến đây. Hừ, lần

này trở về, nhất định phải dạy dỗ cả đám lại mới được!

Bất quá, đi qua đường hầm xuyên thời không, giờ này hai người bọn họ đã đến Phương Tây, cách xa mấy người kia rồi.

Đường chân trời hơi hơi phiếm hồng, nhìn như hoàng hôn, bát ngát rừng cây ra hiện ở trước mắt Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạnh Ninh, cảm giác

cũng không khác gì đất nước của hai người là mấy. Nhưng nơi này, chính

là địa phận của Phương Tây.

“Sao đây? Chúng ta nên đi như thế nào?” Bùi Mạch Ninh chớp

chớp mắt phượng. Hai người bọn họ giờ này giống như người lạc giữa đại

dương mênh mông, không rõ phương hướng. Bọn họ đối với nơi này một chút

cũng không quen. Không liệu có người nào tốt bụng xuất hiện dẫn đường

cho hai người không? Nhưng mà, chỗ này là Ma giới của ác ma, làm gì có

kẻ tốt.

Từ sâu thẳm trong rừng rậm có tiếng nhạc truyền đến. Âm điệu nhẹ nhàng dường như muốn chỉ dẫn mọi người phương hường phía trước.

Bùi Mạch Ninh cùngTư Không Thu Trạm cơ hồ vừa bước vào rừng cây đã

nghe được tiếng nhạc réo rắt kia. Càng vào sâu bên trong, thanh âm kia

liền càng lúc càng vang dội.

Cho đến khi rừng cây đã ở lại phía sau lưng, trước mắt hai người rõ ràng là một nơi sáng lạn. Một tòa cổ bảo to lớn sửng sững đứng ở nơi đây, có một con sông nhỏ ngăn cách hai bên đường. Một bên tòa thành buông một

mặt cầu treo làm cho người ta có thể đi qua đi lại.

Tiếng nhạc hình như đến đây là chấm dứt, hai người đăm chiêu nhìn

nhau. Xem ra, thanh âm kia đúng là tiếng dẫn đường cho bọn họ đến đây.

Nước sông không chảy xiết, đi trên cầu treo kia hết sức an toàn.

Đại môn có khắc hoa văn tinh xảo từ xa xưa hiện ra ở trước mắt hai

người. Bùi Mạch Ninh duỗi tay ra, ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, đại môn liền mở.

Một hơi thở xa xưa nhất thời xông vào mũi, trong đó còn có hương thơm nhàn nhạt.

Một ông lão mặc tây trang cổ điểm, mặt không chút thay đổi đi lên

phía trước. Sắc mặt của ông ta nhợt nhạt, làm người ta thật lo lắng ông

ta có phải bị bệnh hay không. Nhưng khi nhìn dáng người thẳng đứng, khí

thế vững vàng sáng sủa của ông ta, ý nghĩ vừa rồi biến mất không thấy

bóng dáng.

“Hai vị khách nhân, xin hỏi hai vị có thiệp mời không ạ?” Lão nhân nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn mày, không ngờ lại có chỗ dễ tìm như vậy, hay nên nói người ta tìm thấy hai người quá sớm nhỉ?

Bùi Mạch Ninh lấy bái thiếp màu đỏ ra đưa cho ông ta. Lão nhân kia

tiếp nhận xong, mở xem tỉ mỉ, sau đó mới cong khóe miệng, cực kỳ cung

kính và lịch sự mời Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm.

‘Phanh’ một tiếng, sau khi hai người bước vào rồi, đại môn của cổ bảo cũng theo ở phía sau cũng lập tức đóng lại ngay.

Cổ bảo này cực kỳ rộng lớn, đường đi bên trong lại phức tạp như tòa

trang viên bọn họ đến lúc trước nhưng kết cấu lại khác hẳn, nếu không

chú ý là rất dễ bị lạc đường.

Đi thẳng vào sâu bên trong, hai người bỗng nhìn thấy một loạt những

người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ăn mặc tây trang, ngũ quan thâm thúy,

tính cách nhiệt tình, lại có khí chất quý tộc.

Ở chỗ như thế, những người có gương mặt phương Đông như hai người

luôn thu hút sự chú ý. Ai nấy đều nhìn Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch

Ninh bằng ánh mắt soi mói đánh giá, cũng có nhiệt tình nóng bỏng, và cả

hứng thú nữa…. Loại ánh mắt nào cũng có.

Nhìn chống lại mấy ánh mắt soi mói kia, khi thấy được vài gương mặt

quen thuộc, Bùi Mạch Ninh lôi kéo Tư Không Thu Trạm chạy nhanh về hướng

những người đó.

“Mạn di!” Bùi Mạch Ninh nhẹ giọng hô, nữ tử phương đông ngồi

trong đám người kia xoay thân lại. Một nửa gương mặt tuyệt trần quay ra, đến khi xoay người hoàn toàn mới nhìn thấy nửa mặt bên kia của đối

phương có vết sẹo nhàn nhạt.

“Là tiểu Ninh sao?!” Mạn di nhẹ nhàng cười, thần sắc có vẻ nhu hòa hơn, chạy nhanh ra chỗ Bùi Mạch Ninh, bỏ mặc cả vị lang quân tuấn

lãng của nàng lại, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

“Mạn Di, đã lâu con không được gặp người.” Bùi Mạch Ninh khẽ mỉm cười. Khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt của Mạn D