
quyết định làm điều đang làm. Hít hà
những bông hồng mỏng manh được bọc trong giấy báo mà Duy tặng tôi từ sáng sớm,
tôi trò chuyện với anh về chiếc đèn để bàn tôi mới mua, về chiếc áo tôi mới tự
sửa và bản nhạc tôi vừa tập chơi được. Duy ngồi nghe chăm chú, thi thoảng mỉm
cười. Anh thường hay miết ngón tay trên cổ tay tôi khi nghe tôi kể lể, hành
động này thường làm tôi ngẩn ngơ như con mèo được vuốt cằm.
- Nếu em đi học cao học ở
nước ngoài, anh có đi cùng em không?
- Anh không biết. Có thể. Mà
tại sao em lại muốn đi học tiếp?
- Em thích.
- Em có nhiều ước mơ nhỉ? -
Câu hỏi tựa như lời khẳng định, cùng nụ cười dịu dàng.
- Vâng, nhiều ước mơ thì có
gì xấu chứ. Ai như anh, em chẳng thấy anh có khao khát gì mãnh liệt cả. Nhiều
lúc như kiểu anh bằng lòng với tất cả những thứ anh có bây giờ vậy! - Tôi bĩu
môi.
- Như thế này chưa đủ sao em?
- Thế nào là đủ?
- Yêu một người yêu mình.
Kiếm tiền để có thể làm những việc mình muốn làm. Sống như mình thích.
- Vậy có lẽ em muốn nhiều hơn
anh. Anh suy nghĩ đôi khi cứ thiếu thực tế thế nào ý!
Nói xong câu này tự dưng tôi
thấy hơi có lỗi. Nhưng Duy không phản ứng gì, anh chỉ cười, như thể đồng tình
với những thứ tôi vừa áp đặt.
- Đúng, nhưng biết đâu vì thế
anh làm được những thứ mà những người thực tế không làm được!
Ngoài phố, những ánh nắng chiếu
xuống đan xen qua khe của hàng cây rợp lá. Chúng đùa giỡn với nhau. Tiếng còi
xe inh ỏi trên con đường vắng, đầy xao động…
2. Anh viết rất nhiều. Ngoài
những lúc anh dành cho tôi, Duy hầu như chỉ ngồi quán đọc sách, hoặc ở trong
căn phòng nhỏ - có lẽ yên tĩnh nhất thành phố - nghe nhạc của Boney M và viết.
Anh dành nhiều thời gian cho chữ nghĩa tới mức tôi phải tự đặt câu hỏi không
hiểu có gì đang đuổi theo anh nữa! Khi nghe tôi phàn nàn về việc đó, anh thường
rời ngay bàn làm việc, đưa tôi đi ăn ở những quán vỉa hè, hoặc cùng xem một bộ
phim tình cảm bi kịch nào đó và lau nước mắt cho tôi đang sướt mướt. Mặc dù
biết Duy yêu tôi, tôi thường hay càu nhàu về cuộc sống có vẻ quá đơn giản và
cực đoan của anh, hay cả về lối tư duy cuộc sống của anh.
Tôi thích cách anh làm những
món đồ gỗ nho nhỏ tặng tôi. Chúng rất tỉ mẩn. Sự thật là tôi từng say mê ngồi
ngắm anh làm việc. Thích sự đau khổ trên khuôn mặt Duy mỗi khi nhân vật trong
truyện trải qua một khó khăn, yêu cả cái cách anh thở phào mỗi khi viết xong một
thứ gì đó. Điều đó diễn ra cả năm đầu khi chúng tôi yêu nhau, càng về sau tôi
càng thấy như thế có lẽ chưa đủ, anh không định làm gì khác, thậm chí không có
nhu cầu tiêu tiền nhuận bút từ những cuốn sách anh viết. Mỗi lần tôi nói về chủ
đề đó, Duy thường cười:
- Biết đâu anh sinh ra chỉ để
làm thế này. - Một chút sau anh nói thêm. - Hoặc để làm một điều gì nữa mà có
lẽ bây giờ anh cũng chưa biết.
Tôi không cách nào ngoài việc
tiếp tục nhăn nhó nhưng đành mặc kệ anh lại với bàn làm việc. Duy bao giờ cũng
xoa đầu con khỉ con là tôi:
- Ngoan, em. Em đã yêu anh vì
anh như thế này mà!
3. Tôi còn nhớ đó là một
chiều tháng Mười, khi ngồi ở nóc một tòa nhà cao tầng, uống café và ngắm những
chiếc xe đủ màu sắc chạy xuôi ngược dưới đường, tôi đã nhìn thấy anh. Anh đang
ngồi với một chiếc máy tính màu xám đặt hờ hững trên đùi và một cốc café trước
mặt, anh đang đọc một cuốn sách bìa trắng với hàng chữ đỏ mà tôi không thể nhận
ra. Thật sự, tôi cảm giác như đã mười triệu năm không còn thấy một chàng trai
ngồi đọc sách ở café. Tôi không xét đoán gì những người chăm chú vào những tạp
chí công nghệ, ngồi chém hoa quả trên Iphone hay một tay nhắn tin tay kia cắn
hạt dưa,… tôi chỉ thấy họ quá nhiều, quá mờ hoặc quá vội. Sự đủng đỉnh và có
phần hơi lơ đãng của anh làm tôi chú ý. Tôi đã bắt gặp anh đâu đó, một đám
cưới, trên một con đường hoặc trong những cuốn tiểu thuyết cổ điển? Tôi không
chắc rằng mình đã bước về phía anh và nói:
- Xin lỗi đã làm phiền anh,
tôi có thể xin của anh vài phút được không?
- Tôi không đeo đồng hồ, nên
tôi không nghĩ nhiều lắm về thời gian. - Anh vừa nói vừa đưa tay về chiếc ghế
trống trước mặt.
- Tôi làm cho một tạp chí
mạng chắc anh chưa bao giờ nghe tên. Tôi đang viết một bài về xu hướng trẻ.
Liệu có thể phỏng vấn anh vài câu được không? - Tôi ngạc nhiên khi mình có thể
nói trôi chảy những thứ không có thật.
- Nếu cô cho rằng tôi trẻ.
- Cảm ơn anh. - Tôi mỉm cười.
- Dạo này người ta ít nói câu
này.
- Tôi sẽ bắt đầu ngay để
không làm phiền anh lâu. Anh thường dành bao nhiêu thời gian trong ngày để ngồi
café.
- Cũng còn tùy mùa. Mùa thu
tôi ngồi nhiều hơn các mùa khác. Có thể là hai tiếng, hoặc mười hai tiếng.
- Có vẻ không ít. Anh thường
làm gì khi ngồi quán?
- Như cô thấy đó, thường là
đọc sách, thi thoảng viết lách, đôi khi là trả lời phỏng vấn.
Tôi thích cái khiếu hài hước
ngày càng trở thành của hiếm này.
- Oh, vậy là anh viết!
- Không nhiều lắm. Thường là
viết sách riêng. Có lúc tôi cũng cộng tác với một tờ báo, một tờ báo mạng chắc
cô cũng chưa bao giờ nghe tên.
Tôi phá lên cười.
- Công việc hiện tại của anh
c