
- Muốn nghe an ủi hay chửi
bới?
- Tai tao bây giờ cái gì cũng
như nhau mà.
Giang hít một hơi dài rồi
tiếp:
- Mệt nhỉ, định làm gì tiếp?
- Thế mày định làm gì tiếp? -
An hỏi lại.
Giang nhún vai.
- Tao ý hả? Học đại học. Học
xong thì ra trường. Đi làm dăm ba năm rồi vớ anh nào hiền lành tử tế lấy làm
chồng.
- Nghe cũng hay, vậy tại sao
tao không thể đi làm dăm ba năm, tích góp tiền bạc làm cái gì đó cho riêng
mình, rồi vớ em nào ngoan ngoan làm vợ?
Giang mỉm cười:
- Ai bảo mày không thể?
- Ai bảo tao có thể?
- Tao…
- Thế mày thích làm gì?
- Tao thích sửa xe máy.
An nói xong và ngừng lại, chờ
con bạn nhún vai cười. Nhưng Giang nhún vai:
- Tốt, ít ra mày còn thứ muốn
làm. Tệ nhất là khi con người chẳng có cái gì để cố gắng hay muốn làm nữa. Như
thế chết đi còn hơn.
Rồi Giang cười.
Những ngày gần đây Hà Nội
không lạnh chút nào. Những đám mây đen kéo đến đầy trời. Mưa sẽ đến lúc nào
không ai hay. An nhìn Giang, cười. Nụ cười bị nhòe đi bởi cơn mưa.
- Giang à, tao thấy muốn
khóc.
- Được tao biết. Khóc đi. Lúc
nào thấy cần khóc thì khóc, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.
Giang đặt bàn tay lên tay bạn
mình. Nhìn đứa ban thân luôn coi là nghịch ngợm ngồi cạnh nó và run lên, những
giọt thuỷ tinh lăn dài. Dù sao, ít nhất An không mất đi một người bạn thân vì
nó đã trượt tốt nghiệp. Chẳng sao cả, với Giang thì chẳng có điều gì thay đổi.
An ra cửa hàng sửa xe của chú
Minh. An chơi với hầu hết hội ở đây. Công việc bận rộn, xe vứt khắp nơi, phụ
tùng la liệt. Thấy Giang bước vào, Đăng ngừng tay, xoay cái kìm trên tay:
- Bạn hiền, qua chơi à? Ngồi
Đăng lau chùi đôi găng đầy
dầu mỡ của nó, ngồi xuống cạnh An. Nó rót hai cốc trà đá và chỉ về phía con
Nouvo màu đen phía trước:
- An, mày nhìn con kia xem,
ngất chưa.
- Mới chuyển đâu về à?
Đăng gật đầu
- Ừ, phá giá anh em dã man
luôn, lúc đưa về đây nó đã đước độ bét nhè rồi. Giảm xóc gazi với bình phụ chứa
nitơ lỏng, rồi quạt gió mạ crom, bộ làm mát động cơ showa, toàn hàng chuẩn.
- Của ai thế?
- Tuấn Anh, gã “quái thú” của
hội chơi xe yamaha….
Hai thằng cứ ngồi thao thao
bất tuyệt về tác phẩm mới như thế. Ánh nắng buổi trưa gay gắt làm không khí
trong khu sửa xe nóng thêm. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Những cánh tay
dầu mỡ quệt ngang mặt.Những tiếng gọi í ới…
Đó chẳng phải là một cảnh đẹp
và lãng mạn gì. Nó khác xa những văn phòng sạch đẹp, điều hòa mát rượi và các
nhân viên mặc đồng phục đi lại hối hả. Đây là một tiệm sửa xe nhỏ, ồn ào và
nóng nực, nhưng khách đến có thể yên tâm để xe đó, rồi về, và khi quay lại đã
có một con xe thật ngon để lăn bánh. Quan trọng hơn, ở đây có sự đam mê, thứ mà
sau rất nhiều thời gian An mới tìm thấy và có thể, không bao giờ mất đi.
An về nhà. Mẹ đang làm bếp,
nó đến, ôm mẹ từ sau lưng.
Hành động đột ngột khiến mẹ
hơi giật mình, nhưng rồi mỉm cười. An ít khi bộc lộ tình cảm như thế, nhưng mẹ
biết con trai mình là người sống tình cảm. Mẹ xoay lại:
- Mạnh hơn rồi chứ con?
- Vâng
- Con muốn bắt đầu thế nào?
- Con… muốn vào làm ở tiệm sửa
xe của chú Minh. Con sẽ học một cách bài bản, đến khi có đủ vốn và kinh nghiệm,
con có thể sẽ mở của tiệm riêng. Như thế hoặc lớn hơn.
- Việc đó làm con vui chứ?
- Dạ?
- Việc đó làm con vui chứ?
An hơi sững lại một chút, rồi
nó nhoẻn miệng.
- Vâng, con thích lắm!
- Tốt, đã đến lúc con đi con
đường của riêng con, mẹ muốn con biết, mẹ luôn ủng hộ những gì con làm.
- Con cảm ơn mẹ!
An quay người đi, đến trước
của bếp, nó quay lại, nhìn mẹ:
- Mẹ ạ, có lẽ không có bằng
tốt nghiệp, nhưng mười hai năm học cũng không uổng phí, nó dạy con biết cách ôm
mẹ.
- Mẹ biết, con trai. - Mẹ
nháy mắt với An một cái.
Bầu trời có vẻ sáng hơn những
ngày trước, từng đám mây từ từ trôi. An mở của sổ, nhìn về chân trời. Và An
biết, cuộc sống của nó vẫn ở phía trước. Như những chú chim ngoài gác mái kia,
sẽ tung cánh bay về phía mặt trời.
1. Đôi khi cầm trên tay mấy
bản CV, tôi chẳng biết viết cái gì vào đó. Không phải vì tôi đã sống những năm
nhợt nhạt trước đó, mà đôi khi tôi chẳng bao giờ hiểu hết mình, hoặc quá phức
tạp, hoặc đơn giản đến diệu kỳ. Điều quan trọng hơn thế, là tôi chẳng thấy mình
có điểm nhấn nào đặc sắc trong những năm đã sống, đến mức nếu có ai hỏi về điều
đó, chắc tôi sẽ ậm ừ cả ngày. Cho đến khi Nhi bước vào cuộc đời tôi, có lẽ đó
mới là lúc tôi có thể la lên: “Đây, đây, chính cô ấy là điểm nhấn của cuộc đời
tôi!”
Tôi không yêu ai trước Nhi,
hoặc khi nhớ lại không còn cảm thấy những điều nhạt nhẽo đó có thể gọi là tình
yêu. Thứ duy nhất tôi làm khi đó là viết. Như một con ong cần cù mẫn cán, tôi
viết tất cả những gì tôi có thể. Điều đó đến rất nhanh và không cần một sự sàng
lọc nào khác - tôi chẳng cần thử thứ gì khác, đã ngay lập tức biết rằng viết là
công việc ưa thích nhất. Tôi đã quen Nhi vào một buổi café, khi tôi đang đọc
sách, thế nên mãi sau đó tôi vẫn cho rằng viết chính là định mệnh của cuộc đời
tôi vì nhờ có nó mà tôi gặp em. Khi đó đang là tháng Giêng, những cơn gió đã
rất lạnh. Thứ may mắn