Old school Swatch Watches
Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322171

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

cửa kính nhà hàng… An

Kiệt gắng sức vịn vào vật gì đó, cô không muốn mình không chịu nổi mà

quỵ xuống, nhưng cô nhận thấy mình không còn chút sức lực nào.

Bên

ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, thời tiết ở Pháp không đẹp như ở Anh, hôm

nay còn lất phất mưa, không khí ẩm ướt bao trùm cả thành phố tạo cảm

giác âm u, mờ mịt, từng cơn gió lạnh thổi vào làm chiếc rèm cửa sổ trắng muốt tung bay.

An Kiệt bị cơn gió lạnh làm cho tỉnh giấc. Cô bò ra

khỏi giường, đóng cửa sổ, từ hôm kia đến giờ cô bị sốt nhẹ, bàn tay phải cũng không biết tại sao lại đau đến thế, uống bao nhiêu thuốc cũng

không đỡ. Cô đưa tay cầm lấy viên đá cuội trên khung cửa sổ bị mưa táp

vào lạnh ngắt, lúc đóng cửa còn nhìn thấy lũ chim nhỏ vẫn đậu trên dây

điện.

“Mưa thế này sao còn không về tổ?” An Kiệt lại bị cách nghĩ ngây thơ, ấu trĩ của mình đánh gục, thật không biết tại sao.

Hôm qua, bạn đến thăm, lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô mơ mơ màng màng

không biết đã nói những gì, người bên cạnh chợt rơi lệ, xe đỗ bên đường, nói: “An, dù có chết, mình cũng ở bên cạnh cậu, cậu không chỉ có một

mình, mãi mãi không chỉ có một mình.”

An Kiệt nhẹ nhàng cúi đầu. Cô

không đau khổ, thật đấy, cũng không khóc, không ồn ào. Cô sống bình dị,

dè dặt, đói thì ăn, ốm thì đi khám bệnh… Cô luôn ngoan ngoãn như thế,

không gây chuyện bao giờ, cô luôn muốn xoa bóp vùng gáy đau nhức cho mẹ

hay chạy lên tầng lấy giúp bà chiếc áo khoác bà quên khi ra đường; cô

luôn nỗ lực thể hiện mình, hy vọng được người cha khen ngợi dù chỉ là

một chút… Tại sao họ lại có thể nói không cần là không cần dễ dàng với

một đứa trẻ biết nghe lời đến thế?…

Bệnh viện yêu cầu cô nhập viện ba ngày. Khám xong, An Kiệt cúi đầu từ chối, cô không có nhiều tiền.

Chạng vạng, Christine đưa cô về trường, sau khi bị buộc thôi học, cô ấy vẫn

làm việc ca tối tại một siêu thị ở ngoại thành nên không nán lại lâu,

chào cô rồi lái xe đi luôn.

An Kiệt nhìn theo, chợt nhìn thấy phía xa xa có một dáng người, cô giật mình, mưa bụi giăng mù mịt khiến cám chắc mình có nhìn nhầm không, cái dáng lạ mà quen, sau đó cô nhìn thấy cái

dáng ấy đi vào bãi đỗ xe cạnh đó.

Chắc là mình nhìn nhầm…

An Kiệt về đến ký túc xá, uống thuốc giảm đau rồi lên giường đi ngủ, ngủ rồi cơn đau sẽ giảm đi chút ít.

Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát cùng ánh đèn chói mắt, nhất thời cô không biết mình đang ở đâu.

“An Kiệt?” Hứa Thần đứng bật dậy. “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất.”

Nhìn người đang đứng trước mặt, ý thức dần quay lại, cô nhìn bốn phía mới biết mình đang trong bệnh viện: “Tôi bị làm sao thế?”

“Cô bị ngất…” Hứa Thần dừng lại vài giây. “Với lại, cô có biết cô đã có thai rồi không?”

An Kiệt hơi kinh ngạc: “Có thai?”

Hứa Thần hơi chau mày, thấy hơi khó mở lời: “Là có thai ngoài tử cung.”

Nghĩa là sao?”

Hứa Thần nhìn người con gái mặt trắng bệch trên giường bệnh, có chút không

nhẫn tâm: “Không có gì đâu, An Kiệt, thật đấy, tình trạng này cũng

thường gặp, không sao đâu.”

“Hứa Thần, tôi muốn ra viện.”

“Không

được, cô phải nằm viện để theo dõi, nếu chảy máu trong sẽ rất nguy

hiểm…” Nói tới đây, cô nhớ ra một việc: “An Kiệt, chồng cô chắc cũng sắp tới rồi.”

An Kiệt lặng người. Hứa Thần giải thích: “Vừa nãy điện thoại của cô đổ chuông, tôi đã nghe hộ.”

Khi Tịch Hy Thần bước vào phòng bệnh, An Kiệt đang uống nước, nhìn thấy người vừa đến vội cúi xuống.

Còn Hứa Thần đang ngồi trên sofa thì vô cùng kinh ngạc, chẳng phải người

này vừa ngồi ăn với minh tinh trong nhà hàng sao? Cô nhìn người đàn ông

điềm tĩnh bước đến bên giường, hai tay chống vào cạnh giường, nhẹ nhàng

hôn lên trán người bệnh.

An Kiệt hơi run lên khi ngón tay cô chạm vào người đó… Vì lạnh…

Mi mắt cô nhẹ nhàng cụp xuống.

“Hy Thần, hình như em vừa mơ

Đối phương không nói gì, lùa một cánh tay vào trong chăn, An Kiệt rùng mình vì lạnh.

“Lạnh không?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng, ừm.” Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh.

Hứa Thần biết ý ra khỏi phòng bệnh, cô thực sự thấy khó hiểu, người đàn ông này vừa trắng trợn ăn cơm với người khác, lại vừa có vẻ rất lo lắng cho vợ mình; trong khi An Kiệt vừa đối với chồng mình như thể một người xa

lạ, ví dụ như lúc ở nhà hàng, vừa không giống như đang chiến tranh lạnh… Thật không hiểu nổi. Càng không thể hiểu được chồng của An Kiệt là một

người đàn ông tốt hay tên sở khanh nữa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tịch Hy Thần dùng tay che mắt An Kiệt lại, run run hôn lên môi cô: “Mơ gì về anh thế?”

“Mơ anh đang ở Pháp…”

“Còn sau đó?”

“Sau đó anh đi mất.”

“Thế à?”

An Kiệt nhắm mắt, nói một cách khó hiểu: “Hy Thần, em nhất định phải mổ để lấy đứa con không thể sống này nữa ư?”

Cô cảm thấy má mình ướt nước…

An Kiệt ngây người, đưa tay định chạm vào mặt người ấy. Hy Thần giữ tay cô lại, giọng khàn và nhỏ: “Làm gì thế?”

“Anh…”

“An Kiệt…” Anh nhẹ nhàng gọi cô. “Anh chỉ…”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã vùi đầu vào cổ cô, nhiều năm sau An Kiệt vẫn nhớ như in khi đó Tịch Hy Thần đã khóc.

Đèn trong căn phòng bệnh đơn không bật, hoàng hôn buông xuống khiến