Old school Easter eggs.
Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322214

Bình chọn: 9.00/10/221 lượt.

m gửi xe của công ty, vừa nhìn thấy cô, anh đã lập tức kéo cô đến một chỗ khuất để hôn. An Kiệt không hiểu sao dạo này anh lại to gan đến thế, ở nơi công cộng, lúc nào cũng có người qua lại mà lại dám làm như

vậy… quả là hơi lạ.

Kỳ thực sống chung với một người như Tịch Hy

Thần, không thể nói là hoàn toàn thoải mái được, nhưng cũng không thể

nói là không có chút thú vị. Anh hiểu hết mọi sở thích của cô. Ngay cả

giận, anh cũng có chừng mực nhất định. Anh biết làm thế nào để đối

phương không thể từ chối, biết làm thế nào để đối phương cảm động. Anh

cẩn thận nhưng không tầm thường. Những thứ mà anh theo đuổi rất ít,

nhưng chỉ cần mong muốn, anh sẽ ra sức thực hiện, không cần phải dùng

những thủ đoạn thấp hèn, ác độc.

Đôi khi An Kiệt cảm thấy tình cảm

của Tịch Hy Thần thật phức tạp nhưng cũng có phần trẻ con. Anh thẳng

thắn biểu lộ tình cảm với cô, cố chấp, thậm chí nhất nhất mang theo suốt đời.

An Kiệt đã không ít lần tự hỏi tại sao mình lại gặp phải một nhân vật khó ứng phó thế này.

Hôm qua bị bắt ép về sớm, hai người rẽ qua siêu thị mua vài thứ, vừa mới

bước vào, Tịch Hy Thần đã đẩy xe chở hàng đến chỗ cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Thì ra ngay cả những chỗ đông người, anh cũng không thể dập tắt

nổi sự thèm muốn đang thiêu đốt trong lòng.”

An Kiệt dừng lại, nheo

mắt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đành chán nản lắc đầu tiếp tục đi về

phía trước. Hy Thần rảo bước theo sau, làm ra vẻ ung dung, lạnh nhạt,

coi như câu nói lúc trước chỉ là lời nói đùa chẳng đáng bận tâm. Dạo

quanh siêu thị hơn hai mươi phút, An Kiệt mơ hồ cảm thấy dường như hôm

nay anh có vẻ im lặng khác thường, thậm chí nhìn thấy cái gì cũng vô

thức bỏ vào giỏ xe hàng.

“Anh định mở tiệc chiêu đãi cả khu phố đấy à?”

Hy Thần cười nhạt: “Anh chỉ đang suy nghĩ khi nào thì em mới có ý định nói chuyện với anh?”

An Kiệt lấy mấy chai rượu vang đỏ, bỏ vào giỏ xe, rồi quay sang căn dặn: “Tốt lắm, vậy thì anh đi xếp hàng, thanh toán đi nhé!”

“An Kiệt…” Anh cười vẻ vô tội.

“Em sẽ đứng ở bên ngoài đợi anh…”

Lời còn chưa dứt, người đã tiến thẳng ra phía cửa siêu thị.

Hy Thần chỉ còn biết thở dài. Cho dù hôm nay có là sinh nhật của anh đi

nữa thì anh cũng không thể được voi đòi tiên, đành lặng lẽ xếp hàng chờ

thanh toán.

Trên trường về nhà, An Kiệt ngồi ở ghế phụ, ngả người ra sau, nhắm mắt vẻ thư giãn. Tịch Hy Thần ngoan ngoãn lái xe.

Hôm nay, An Kiệt là đầu bếp chính, cô khéo léo bày biện một bàn ăn trông

cũng không đến nỗi nào. Nhìn các món ăn trên bàn tiệc, cô cảm thấy hài

lòng, không uổng công cô đến lớp học nấu ăn một tuần.

“Thành quả thế nào?” Tịch Hy Thần bước vào. “Có cần anh giúp gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa cần”, An Kiệt cười nói. “Em vừa nghe thấy có tiếng động, gia đình Phác Tranh đến rồi à?”

“Ừm!” Tịch Hy Thần đứng một bên, tiện tay nhón miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng.

“Này!” An Kiệt nhíu mày. “Không được ăn vụng!”

“Chà, ngon quá!”

An Kiệt khẽ mỉm cười: “Chí ít trước khi ăn cũng phải rửa tay chứ.”

Tịch Hy Thần ngây ra một lát rồi bước tới, ôm lấy ai đó hôn cuồng nhiệt. An

Kiệt bị giam giữa cái tủ bát đằng sau và một thân hình rắn chắc phía

trước, �n cưỡng đón nụ hôn nóng bỏng, bất ngờ.

“Sorry.” Tịch Hy Thần nhìn thẳng vào mắt cô vẻ say đắm. “Anh đã không kìm chế được bản thân.”

An Kiệt lúng túng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, vậy

bây giờ làm phiền anh kìm chế một chút, em còn bận làm cơm.”

Tịch Hy

Thần vừa nghe thấy thế liền mỉm cười, tựa đầu vào vai cô dịu dàng vuốt

ve: “Mấy hôm trước có phải em đã liên lạc với trợ lý của anh không?”

An Kiệt “ừm” một tiếng: “Thì ra luật sư Âu Dương là cố vấn pháp luật của công ty anh.”

Cô được bổ nhiệm làm trợ lý cho cô ấy.

“Em liên hệ trực tiếp với anh có phải tốt hơn không?”

Hơi thở ấm áp của anh khẽ luồn qua tai khiến cô như mê dại.

“Đây là công việc, phải công tư phân minh chứ.”

“Nhưng… em là vợ anh.” Hai tay anh đã nhẹ nhàng luồn vào áo cô, quyến luyến ở

hông, đầu ngón tay nóng bỏng mang theo chút tình ý.

“Ok, lần sau em

sẽ nhớ gọi trực tiếp cho anh.” An Kiệt nhận lời một cách ậm ờ, sau đó

mỉm cười đẩy anh ra. “Còn bây giờ, thưa Tịch tiên sinh, mời anh ra ngoài tiếp khách.”

Tịch Hy Thần giả bộ thở dài một tiếng: “Cả người anh bây giờ đều là của em, em không muốn sao?”

An Kiệt đưa tay xoa trán, cảm thấy hoàn toàn bất lực trước người đàn ông

đang đứng trước mặt mình. Câu trả lời của cô là trực tiếp đuổi anh ra

khỏi đây.

Cơm nước xong xuôi, mấy người nhà họ Phác xin phép ra về,

không giữ họ ở lại lâu hơn, An Kiệt tiễn họ ra cửa. Khi quay vào, cô đã

thấy Tịch Hy Thần đứng dựa lưng vào hành lang gỗ cạnh tường, mỉm cười

nhìn cô. Lúc cô bước qua trước mặt anh, anh liền nhẹ nhàng kéo cô vào

lòng.

“Em có biết anh đã tưởng tượng giây phút này bao nhiêu lần rồi không?”

An Kiệt mỉm cười, vòng tay ôm lấy anh: “Bây giờ vẫn còn là tưởng tượng sao?”

Tịch Hy Thần trầm ngâm: “Mãi mãi không phải là tưởng tượng phải không em?”

“Vâng, tất nhiên rồi!”

Tịch Hy Thần thật chặt: “Cảm ơn em!” Cuối cùng, con người không thể kiềm chế nổi bản t