80s toys - Atari. I still have
Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322083

Bình chọn: 7.00/10/208 lượt.

căn

phòng càng trở nên tối tăm, An Kiệt cựa mình, cánh tay ở gần hông hơi

thu lại. Tịch Hy Thần tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, tư thế của anh

như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cô biết, anh đã ngủ rồi, hơi thở rất

nhẹ, lại có chút bất an. An Kiệt nhớ Phác Tranh đã từng nói đùa với cô

rằng: “Chồng em cẩn thận còn hơn cả phụ nữ.”

Họ vẫn sống bình dị như

thế. Trong chuyện tình cảm, anh là người sống nội tâm, cô thì lãnh đạm.

Cô thấy như thế thật tốt, cô không cần cuộc tình kinh thiên động địa,

không nghĩ sẽ lâu bền mãi mãi, không nghĩ sẽ yêu đến chết… Thế nhưng bây giờ tại sao cô lại khó chịu đến thế. C vô thức ôm lấy bụng…

Tại sao lúc này cô lại muốn có một sự gắn kết không thể tách rời với anh đến thế…

Trong lòng An Kiệt chợt dâng lên cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Cô ngẩng đầu,

ghé sát vào người đàn ông khôi ngô đang ở rất gần, một sự gàn bướng bất

chấp tất cả khi cô đặt lên cổ anh một nụ hôn.

Mí mắt Tịch Hy Thần khẽ động đậy, anh từ từ mở mắt, khi môi của An Kiệt chạm vào môi anh, cô khẽ nhắm mắt.

An Kiệt hít một hơi thật sâu, bạo gan thử hôn sâu hơn, đối phương cũng rất hợp tác, nhẹ nhàng mở miệng, mặc cho cô tiến vào. Bị xúc động mạnh, cho dù xấu hổ nhưng lúc này cô chỉ muốn hôn anh, cô cần phải làm như thế

mới có thể làm dịu đi những cảm xúc kỳ lạ trong lòng.

Bất chấp mọi

thứ, An Kiệt từ từ cởi cúc áo của Tịch Hy Thần, nhưng ngón tay run lên,

không tài nào cởi được, cuối cùng định xé rách…

“An Kiệt…”

An Kiệt không dám ngẩng lên nhìn anh, mê man hôn lên cổ anh, chầm chậm di

chuyển xuống vùng ngực gợi cảm. Ngón tay luồn vào trong chiếc sơ mi,

hướng về phía dưới bụng, nhưng ngay sau đó đã bị anh dùng tay giữ lại.

Khi Tịch Hy Thần ôm cô, không thể tránh được cặp mắt chỉ muốn nuốt lấy cô,

lồng ngực phập phồng lộ rõ cảm xúc của anh, còn An Kiệt trong lòng như

có trống đánh.

Ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn xuyên qua tấm rèm

mỏng chiếu lên cặp mi hơi khép lại của An Kiệt, để lại một vệt bóng dịu

dàng, Tịch Hy Thần nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, khẽ rên lên như than thở:

“An Kiệt, anh không thể chiều ý em.”

Tám giờ sáng, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước giường bệnh: “Chị…” Tiếng nói không rõ nhưng cũng có thể nghe thấy cậu bé đang gọi chị.

Cô vẫn chưa tỉnh, anh ở bên cạnh cô mở mắt, khẽ cười: “Chào buổi sáng.”

“Hình như chúng ta đến sớm rồi.” Đứng sau đứa trẻ lên hai là Phác Tranh và vợ anh. Có cả cô của An Kiệt. “Có chuyện gì thế?”

Tịch Hy Thần kéo chăn đứng dậy rồi kéo lại chăn cho An Kiệt: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Ngày hôm đó liên tục có người đến thăm. An Kiệt vẫn nằm trong phòng, không bị làm phiền ngủ đến mười giờ mới tỉnh.

Buổi trưa, cô ăn cháo ngân nhĩPhác Tranh mang tới, Tịch Hy Thần ngồi bên

cạnh gọt táo, vợ Phác Tranh ngồi trên sofa dạy cậu bé đọc. An Kiệt không để tâm nghe cô nhắc nhở những điều cần lưu ý, mắt hướng về phía Tịch Hy Thần, từ trước đến nay anh vẫn có dáng vẻ tự nhiên như thế, nhưng cô

cảm thấy khó xử, nhớ lại tối qua, lần đầu cô chủ động, rất chủ động.

Haizz, mất mặt quá, còn mất mặt hơn khi bị đối phương từ chối.

“Được rồi.” Hy Thần vừa cười vừa đưa tay đỡ bát cho cô.

An Kiệt cúi đầu đưa bát cho anh…

Sao anh biết đúng lúc cô không muốn ăn nữa? An Kiệt không cẩn thận nghiêng

đầu nhìn lên, bắt gặp anh đang nhìn cô. Cô khẽ ho một tiếng rồi quay đầu đi.

Mười phút sau, khi Phác Tranh cùng mọi người ra căng tin bệnh

viện ăn cơm, Tịch Hy Thần cầm đĩa hoa quả bón cho người đang nằm trên

giường.

An Kiệt do dự một chút, rồi cố ăn, vừa nuốt hết, Tịch Hy Thần đã nghiêng người liếm khóe môi cô. An Kiệt theo phản xạ hơi lùi lại,

nhưng ngay lập tức bị đối phương giữ lấy gáy, kéo lại hôn. Mặt An Kiệt

đỏ ửng, cô thầm nghĩ, miếng táo vừa nãy bị anh ấy nuốt rồi…

Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Thần gặp Lâm Mần, đi được vài mét, cuối cùng quay lại gọi: “Cô Lâm.”

Lâm Mần dừng lại, bỏ kính xuống, cười hỏi: “Có việc gì à?”

“Phải nói thực, cô Lâm là người xuất sắc như thế, việc gì phải làm người thứ ba?”

Lâm Mần hơi nhướn mày: “Luật sư Hứa quả nhiên rất thẳng thắn.”

“Cô biết tôi là ai?” Hứa Thần hơi ngạc nhiên.

Lâm Mần cười, có chút ý vị sâu xa, nhưng lại bắt đầu một chủ đề chẳng hiểu

ra sao: “Nếu như không biết rõ cách đối nhân xử thế của cô, cô nghĩ là

anh ấy cho phép cô cùng vợ anh ấy đi dạo, mua sắm, ăn mỳ Ý à?”

Hứa Thần giật mình, một lúc lâu sau mới định thần lại: “Anh ta theo dõi cô ấy?”

“Theo dõi? Không, cô đánh giá thấp Tịch Hy Thần rồi. Chỉ là anh ấy có khả

năng biến việc mình muốn biết thành sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

Hứa Thần thất kinh, không nói nên lời, vậy rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

“Rất đáng sợ phải không? Đúng vậy đấy.” Lâm Mần tán thành

Trước khi đi, Lâm Mần còn quay lại nói một câu: “Cô gọi tôi là “kẻ thứ ba”

đúng là oan cho tôi quá, luật sư Hứa ạ! Tôi mới là người bị lợi dụng.”

Lợi dụng để báo giới không quấy nhiễu An Kiệt, cho dù chỉ một chút.” Tịch Hy Thần hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Ngọc Quyên. Anh đứng trước cửa, lặng đi hai giây, sau đó mời mẹ vợ vào phòng khách.

“Mẹ muốn uố