pacman, rainbows, and roller s
Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321860

Bình chọn: 10.00/10/186 lượt.

vấn rồi sao?”

An Kiệt lắc đầu: “Không cần đến phỏng vấn, họ muốn em ngay tuần sau đến nhận việc. Vui quá, em cảm thấy rất hạnh phúc!”

Chỉ nghĩ tới thôi cô đã cảm thấy vui không thở nổi, cứ như là giấc mơ, cô

muốn có một công việc, lương ít cũng không sao, chỉ là muốn có một công

việc, cô không muốn mình không làm gì cả.

“Ừm… Tốt quá, thế công ty luật nào vậy?”

An Kiệt định nói thì đột nhiên linh tính như mách bảo cô phải cảnh giác, cô bèn nheo mắt nhìn anh: “Anh hỏi làm gì?”

Tịch Hy Thần cười, nét mặt không đổi: “Anh chỉ muốn được đưa em đi làm, mồi ngày.”

An Kiệt tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật không?”

“Em nghi ngờ anh hả?”

“Nghi ngờ”, An Kiệt thành thật đáp. “Thật ra anh là người vô cùng… vô cùng tồi.”

Tịch Hy Thần nhắm mắt, hàng mi khẽ rung rung rất cuốn hút, đôi môi cong nhè nhẹ nâng lên: “Ờ, anh tồi ở chỗ nào?”

“Vấn đề ở đây là chỗ nào cũng tồi.”

Hy Thần khẽ thở dài, đưa hai tay ra ôm chặt lấy khuônAn Kiệt, nhè nhẹ cắn môi cô.

An Kiệt cười khúc khích: “Làm gì thế?”

“Làm việc xấu xa.” Cánh tay đang buông lỏng mạnh mẽ kéo cô lại, không để cô

chạy thoát, rồi chầm chậm hôn cô, càng lúc càng nồng nhiệt.

An Kiệt cúi người, kéo áo xuống, da mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên cùng những hạt mồ hôi rịn xuống: “Em bé…”

Tịch Hy Thần dừng lại, lúc sau cười, nói: “Em muốn trả thù anh hả, An Kiệt?” Nói xong, anh đứng dậy, ôm lấy An Kiệt rồi nâng cô lên, cứ thế đi vào

phòng ngủ.

An Kiệt hoảng hốt: “Aaaa…”

“Đừng lo, không có em bé được.”

Không phải vấn đề đó chứ? Là vấn đề đó sao? Tịch Hy Thần là người đàn ông khá thành đạt, đối với người nổi tiếng mà

nói thì bận bịu đủ chuyện, vậy nên từ lúc anh tốt nghiệp, rời trường,

mỗi năm đều nhận được không ít thư mời quay trở lại trường thuyết giảng

hoặc chủ trì một vài hoạt động chào mừng đơn giản. Ngày trước vì công

việc bận rộn và cũng không mấy hứng thú, anh rất ít tham gia những hoạt

động như thế, lần này lại nhận được thư mời đến diễn thuyết về đề tài

khủng hoảng tài chính. Thực ra, anh thích ở nhà, ngoài những việc cần

thiết, anh không bao giờ chủ động tham gia. Anh tiện tay ném tấm thiệp

mời lên mặt bàn đá.

An Kiệt từ trên tầng hai đi xuống. Hôm nay phải

đi làm nên cô ăn mặc khá chỉnh tề, cơ thể hơi gầy của cô trong bộ vest

sẫm màu trông thật thanh thoát. Tịch Hy Thần từ phòng khách đi ra cứ

ngoái lại nhìn cô.

“Chào buổi sáng!”

“Anh làm chocolate mousse, thêm ca cao nhé!”

“Vâng!” Cô đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi. “Tịch Hy Thần, anh nhìn xem em có nên buộc tóc lên không?”

“Ừm, buộc lên nhìn đẹp hơn.”

“Thật không?”

“Thật.” Tịch Hy Thần đi vào quầy bar lấy ra hai ly ca cao nóng. “Chờ chút, anh đưa

“Không được.” về mặt này, An Kiệt nhất quyết không chịu nhường bước. Cô uống một ngụm ca cao, không quá ngọt, vị rất vừa miệng.

“Anh cho thêm sữa à?”

“Anh cho một chút.” Giọng Tịch Hy Thần lạnh nhạt. “Em cự tuyệt ngày càng dứt khoát rồi đấy, An Kiệt.”

“Em nhớ ngày trước mình còn dứt khoát hơn ấy chứ.”

“Ừm, cũng đúng.” Tịch Hy Thần chau mày thừa nhận, dừng một chút rồi nói lảng sang chuyện khác chẳng liên quan đến vấn đề vừa nói: “Tối qua anh đọc

được email, là của em. Sorry, anh không cố ý mở ra xem.” Câu nói này rất thật lòng, phòng khách có hai máy tính nhưng An Kiệt lại thích dùng máy tính của anh nên email, MSN của cô thường để ở chế độ tự động đăng

nhập. “Người gửi là Diệp Lận, nội dung là cậu ta muốn gặp em.”

An Kiệt quay người lại nhìn.cười. “Anh lại nghĩ là không có gì phải ngạc nhiên.”

Văn phòng làm việc của An Kiệt trên tầng chín, đi thang máy trong chớp mắt

có thể nhìn thấy dòng chữ vàng sáng chói: “Văn phòng luật sư XX”. Rút từ trong túi ra tập hồ sơ, cô đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc rộng rãi,

có hơn mười chiếc bàn, bảy, tám người đang bận bịu với công việc của

mình, ngoài cùng là hai người, một người đứng, một người ngồi, đang thảo luận trước một tập tài liệu. Cô hơi do dự, lúc này đến làm phiền họ, có vẻ không hay cho lắm. Cô đang nghĩ ngợi thì người đang đứng nhìn thấy

cô, cười tươi rồi bước tới: “Giản tiểu thư phải không?”

“Vâng!”

“Tôi là La Thiều, người đã nói chuyện với cô qua điện thoại tuần trước.”

An Kiệt gật đầu chào: “Xin chào!”

“Chào cô!” La Thiều quay sang căn dặn người vừa cùng thảo luận khi nãy:

“Phương Tân, pha cho tôi hai cốc cà phê, mang vào phòng làm việc của

tôi.”

An Kiệt nghĩ ngợi, cuối cùng đưa tập hồ sơ ra.

“Không cần,

bản sơ yếu lý lịch cô gửi qua email tôi đã xem qua, thực ra mà nói, Giản tiểu thư đến văn phòng chúng tôi làm việc đúng là phí phạm người tài.”

Vào tới phòng làm việc, anh chỉ chiếc ghế đối diện nói: “Mời ngồi!”

“Cám ơn!” An Kiệt biết câu nói “phí phạm người tài” chỉ là khách sáo. “Văn

phòng anh tuyển dụng tôi, nóiôi rất cảm kích, đó là còn chưa kể tôi vẫn

chưa có kinh nghiệm.”

“Kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy.” Anh ta rút ra một tờ văn bản từ trong ngăn kéo. “Đây là toàn bộ dừ liệu về những

vụ án chúng tôi đã thụ lý vài năm gần đây, còn một số vụ đang được xử

lý, có thời gian cô nghiên cứu thử xem sao, trước tiên làm quen cái đã”.

An Kiệt nhận lấy, ngẩng lên hỏi