XtGem Forum catalog
Nơi Nào Hạ Mát

Nơi Nào Hạ Mát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321965

Bình chọn: 9.00/10/196 lượt.

i.”

“Ừm.” Cô vô thức gật đầu, trả lời rất mơ hồ.

“Mình biết mà.” Triệu Du kêu lên. “Gia Trân chỉ được cái nói linh tinh, các

cậu hợp nhau quá còn gì, Diệp Lận vừa đẹp trai vừa kiếm được nhiều tiền. Cậu không biết chứ, chẳng phải trước kia cậu ấy đã chụp ảnh quảng cáo

cho một hãng nước giải khát à? Một cô gái ở văn phòng của bọn mình đặc

biệt thích cậu ấy, mình nói cậu ấy là bạn học, bây giờ nghĩ lại thấy

không thể tưởng tượng được bạn thời trung học toàn là ngôi sao nổi

tiếng.”

An Kiệt nghe với thái độ lạnh nhạt, không chút thiết tha, cũng không nói gì.

“Chẳng phải em muốn mua tr sao?” Thi Viễn nhắc nhở, Triệu Du kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng quay lại chỗ quầy bán trám.

“Xin lỗi, cô ấy đúng là người hay nói.”

An Kiệt lắc đầu, rất tự nhiên đáp: “Cô ấy là người tốt.”

Mặc dù có hơi khách sáo nhưng cô Giản này có vẻ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tính cách xem ra khá ôn hòa.

“Thật ngại quá, làm lỡ thời gian của cô.”

“Không sao, cảm ơn.” An Kiệt nhận xe đựng đồ, lịch sự kéo sang bên quầy thanh toán khác rồi nhặt đồ để lên bàn.

Đi qua quầy cà phê, cô thoáng thấy cái bóng rất quen đang chọn sa lát.

“Em ghét nước xốt cà chua.”

Cô đẩy xe sang bên cạnh, đầu óc hoa lên không còn chút sức lực.

“Mua xong hoa quả chưa?” Tịch Hy Thần cầm hộp sa lát ngô lên, đặt vào xe chở đồ, quay sang mỉm cười. “Sao thế?”

“Vừa gặp một người bạn.”

Anh đội chiếc mũ bóng chày lên đầu cô: “Rồi sao nữa?”

“Rồi sau đó em không mua hoa quả.” Nói đến đây, cô bật cười. “Hy Thần, tự nhiên em thấy thời trung học thật ra cũng rất vui.”

“Hử? về mặt nào?”

“Rất nhiều mặt, ví dụ như tình bạn, ví dụ như… mối tình đầu của em.” Nói

xong, cô hắng giọng rồi như nghĩ ra chuyện gì: “Tịch Hy Thần, một năm

anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cái gì?”

“Mức lương, em chỉ tham khảo chút thôi.” về cơ bản, tham khảo người này có khả năng gặt hái cao hơn.

Tại quầy thanh toán, hai người không ngạc nhiên khi lại gặp Triệu Du, An

Kiệt đang dựa vào lưng Tịch Hy Thần, chờ anh thanh toán.

“Cô Giản!” Thi Viễn tay xách giỏ đồ đứng xếp hàng sau hai người. Triệu Du đi tới: “A, An Kiệt.”

An Kiệt cười cười: “Hai người mua xong đồ chưa?”

“Haizz.” Vừa mở miệng là lại không kìm được, Triệu Du kể khổ: “Tất cả là tại chổ đồ ăn nhẹ đó, ăn kiêng không được, nhiều lúc tớ thấy b�ực, chỉ muốn bỏ

cuộc cho rồi.”

An Kiệt suy nghĩ một lát: “về mặt này thì mình không rành lắm, cậu hỏi Gia Trân ấy, cô ấy rất có kinh nghiệm trong vấn đề này.”

Triệu Du nghe thấy thế thì tỏ ra kích động nói: “Nghe cô ấy bày không bằng

mình tự mò, cậu chả biết gì hết, dạo này cô ấy còn béo hơn cả mình.”

Triệu Du hình như rất hay nói câu: “Cậu chả biết gì hết”, “Sorry vì đã không giúp được gì cho cậu.”

Tịch Hy Thần nhận tờ hóa đơn thanh toán từ nhân viên phục vụ để ký rồi quay

sang nói nhỏ vào tai cô: “Em có cần thêm chút thời gian để nói chuyện

không?”

“Không cần đâu.” Thực ra chịu đựng đến mức này đã là quá nhẫn nại rồi, trong phút chốc bắt cô đối với ai cũng nhiệt tình thì đúng là

hơi khó. Cô liền quay về phía vợ chồng Triệu Du, nói: “Vậy tạm biệt

nhé!”

Triệu Du vô thức vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng hai người rời đi

rồi mới định thần lại, người ở bên cạnh Giản An Kiệt không phải là Diệp

Lận mà là một người đàn ông khác, có chuyện gì vậy? Càng bực mình hơn

là, Triệu Du thở dài một tiếng, vừa nãy cô thật sự rất muốn hỏi rõ ngọn

ngành, tò mò đến mức mắt trố ra nhìn hai người, nhưng mà người đàn ông

bên cạnh An Kiệt đó, không biết tại sao khiến cho người ta có cảm giác

muốn tìm hiểu cũng không có gan làm!

“Đi thôi, còn nhìn gì nữa.” Thi Viễn dúi vào tay cô một túi đồ ăn.

Triệu Du nói, giọng mơ hồ: “Anh có thấy anh ta nhìn quen quen không?”

Thi Viễn không hỏi “anh ta” là ai, chỉ nói: “Không.”

“Nói thật với em đi.”

“Nói thật là em không thể một ngày không tào lao được sao?”

“Không được.” Triệu Du vuốt cằm, nghiêm túc nói: “Nhìn một cái là biết đó là

người đàn ông cực kỳ thành công trong sự nghiệp… Em có cảm giác… ừm,

người đàn ông này còn hơn cả Diệp Lận ấy chứ!”

Thi Viễn tiếp tục im lặng, dù sao vợ anh cũng là người hay suy nghĩ lung tung.

Năm giây sau, Triệu Du hoảng hốt kêu lên: “Từ từ đã, Tịch… Cái gì, mình vừa gặp một thương nhân nổi tiếng sao?!” Người ta thường nói sau khi kết hôn không thể nói chuyện tình cảm lãng

mạn, mà nói chuyện cơm áo gạo tiền, tất nhiên đối với cặp đôi Tịch Hy

Thần và Giản An Kiệt, hai người lại theo kiểu chủ nghĩa lãng mạn, tuy có lúc cũng tranh luận ăn gì vào buổi tối nhưng tình cảm lãng mạn thì

không bị vơi đi chút nào. Nếu nói có chút gì đó thay đổi, chắc là hôn

nhân làm cho trái tim hai người càng ấm áp như dòng suối chảy vô tận mà

thôi.

Ví dụ như, trừ thời gian ra ngoài bận việc, hai người đều thích ở nhà. An Kiệt yêu ngôi nhà của mình, Tịch Hy Thần thì yêu người trong

ngôi nhà đó, thực chất là như nhau.

Thường thì sáng Chủ nhật Tịch Hy

Thần kéo vợ cùng ngủ nướng, tới mười một, mười hai giờ mới thả cô ra, ăn sáng thành ăn trưa. Nếu như thời tiết tốt, buổi chiều An Kiệt có thể ra ngoài đi dạo hoặc đạp xe vòng quanh k