
rượu đang để trên bàn. Sự im
lặng của gian phòng càng làm tiếng uống rượu ừng ực của Tần Tống rõ hơn. Uống xong, anh ta đập chai rượu vỡ tan, giọng đanh lại: “Thế này được
chưa hả?”
Lão Vương được phen sợ chết khiếp, gật đầu lia lịa,
lại bị ánh mắt sắc lẹm của Tần Tống làm cho hoảng sợ, cả người run lên
bần bật.
Liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Cố Yên, Tần Tống cười nhạt, rồi bước ra ngoài.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Yên. Thật đúng là mỹ nhân, vì chuyện này
mà Tần Tống phải ra mặt khiến lão Vương được phen khiếp vía, tay chân
rụng rời, phải có người dìu ra ngoài.
Anh chàng họ Mã mặt mày xám ngoét, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay ngày gì mà xui đến mức này cơ chứ?”
Cố Yên chạy theo Tần Tống, đến cầu thang liền gọi anh ta lại.
“Cố tiểu thư có gì chỉ giáo sao?” Tần Tống lạnh giọng hỏi.
“Nói thế là có ý gì?” Từ trước đến nay, cô, Tần Tống và Lý Vi Nhiên thường
trêu đùa nhau nên giữa bọn họ không có khoảng cách, giờ anh ta lại giở
giọng lạnh băng khiến cô không biết phải nói sao.
Tần Tống vẫn
giữ giọng lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi muốn giúp cô sao? Nếu không phải
vì Kỷ Tứ và anh năm đang bận trông nom đại ca ở bệnh viện thì tôi đã
không thèm tới đây rồi.”
Tim Cố Yên như đập mạnh hơn: “Lương Phi Phàm làm sao?”
“Không có gì.” Tần Tống nhếch mép cười nham hiểm. “Chỉ là sắp chết mà thôi!” “Không sao!” Trần Ngộ Bạch cũng nói vậy: “Mỗi ngày làm việc mười tám
tiếng, ba bữa cơm chỉ là một ly cà phê đen, chịu được đến giờ cũng là
tốt lắm rồi. Đại ca không muốn cho ai biết, nên cô cứ coi như tôi chưa
nói gì”.
Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn xem thái độ của cô thế
nào: “Hơn nữa hai tháng nay, công việc ở công ty rất nhiều, đại ca lại
rất ham làm, cô yên tâm, ngày nào cũng truyền đạm vào người, nên cố mấy
tuần nữa chắc không có vấn đề gì đâu”.
Sao lại không có vấn đề
gì cơ chứ?! Cố Yên lo lắng nhưng giờ cô không còn là gì của anh nữa,
việc của anh không đến lượt cô phải hỏi.
Tối đó về nhà, cô suy
nghĩ rất nhiều. Cô biết trong lúc này, cô không thể bỏ anh được nên đã
nhấc máy gọi cho Kỷ Tứ, nhưng người nghe máy lại là Trần Ngộ Bạch, anh
ta nói, nhóm máu của đại ca rất đặc biệt, chỉ có Kỷ Tứ hợp, nên cô ta đi tiếp máu cho đại ca rồi.
Cô mặc vội chiếc áo khoác định tới chỗ Lương Phi Phàm, nhưng nhớ lại đêm hôm đó, anh đã giày vò thân thể mình, với người khỏe mạnh như Lương Phi Phàm chắc cũng không đến nỗi phải lo
lắng lắm. Nghĩ vậy, cô lại đi tìm Trần Ngộ Bạch, hẹn anh ta đi ăn trưa
để hỏi rõ thực hư thế nào.
“Tôi phải về đây. Hôm nay đại ca
không thể truyền dịch được nữa, bác sĩ nói phải truyền thức ăn qua đường mũi, đau lắm đấy. Mấy đứa ở nhà không mạnh tay được nên tôi phải về phụ giúp chúng nó đè chân đè tay đại ca, nếu không đại ca chống lại sẽ
không truyền được.” Chiêu này giống như một liều thuốc mạnh mà anh ta
chuốc cho Cố Yên.
Quả nhiên, chưa đi được hai bước, cô đã đuổi theo anh ta.
Trần Ngộ Bạch muốn trêu chọc cô thêm lúc nữa, nhưng tình hình của đại ca
hiện không mấy khả quan, nên anh ta phải nhanh chóng đưa cô theo về bệnh viện.
Hai người họ vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lương Phi Phàm: “Đi ra!”.
Giọng nói tuy yếu nhưng vẫn lạnh băng, và ẩn chứa bao nỗi tức giận.
Vào tới nơi, thấy Lương Phi Phàm tựa lưng vào thành giường, chiếc áo sơ mi
trắng đã ngả sang màu hơi vàng, cúc áo cũng rớt mấy cái, hình như vẫn là chiếc áo hôm đó anh mặc, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, trông anh
tiều tụy hơn bao giờ hết.
Trần Ngộ Bạch đưa cô tới bệnh viện
giao cho Kỷ Nam, rồi anh ta cũng biến mất, dường như sợ cô đến mà không
thấy ống truyền hay những thứ dành cho người bệnh, cô sẽ đổi ý mà bỏ về. Thực ra trong lòng cô cũng phần nào đoán được bọn họ đang nói quá lên
để dụ mình tới, nhưng cô vẫn muốn tới xem anh thế nào.
Tuy đang ở bệnh viện nhưng đầu giường bệnh vẫn chất đầy giấy tờ, công văn. Cố Yên xếp chúng sang một chỗ, rồi ngồi xuống.
Lương Phi Phàm cảm thấy có người ngồi bênh cạnh, hai mắt hơi mở ra, nhìn thấy cô, ánh mắt bỗng thay đổi hẳn, lúc đầu là sự kinh ngạc, mừng rỡ, cuối
cùng biến thành sự lạnh lùng, xa cách: “Cô đến đây làm gì?”
“Trần Ngộ Bạch nói anh sắp chết rồi, nên em đến xem anh chết chưa.” Cô nói với ngữ khí cũng không hề dịu dàng.
“Đại ca, Tiểu Yên tới rồi.” Kỷ Nam gõ cửa, nói đoạn mang tô cháo đưa cho Cố
Yên. “Bác sĩ nói, đại ca bỏ ăn quá lâu nên giờ chỉ được ăn cháo”.
Cố Yên gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
“Mang đi ngay!” Lương Phi Phàm ném ánh mắt chán ghét về phía bát cháo, rồi
nhắm mắt lại. “Gọi Dung Nham về đây, đi lấy công văn gì mà lâu thế!”
“Có đường không?” Cố Yên chẳng thèm để ý đến đoạn đối thoại của hai người họ, quay sang hỏi Kỷ Nam.
Kỷ Nam hơi bất ngờ, nhưng cũng đi tìm đường mang đến cho Cố Yên. Cô ra lệnh.
Lương Phi Phàm nhìn cô một cách lạnh lùng. Cố Yên cũng không chịu thua, trừng mắt nhìn lại.
Một lát sau, Lương Phi Phàm quay mặt đi, “hừm” một tiếng rồi nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Kỷ Nam thấy vậy, vội nói: “Để em bảo người nấu cháo mặn cho anh, đại ca chờ một lát nhé!”
“Kỷ Nam, đừng đi! Lương Ph