XtGem Forum catalog
Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 7.00/10/401 lượt.

h cự tuyệt anh ta bấy lâu nay, trong khi anh ta lại

muốn gặp mình để hỏi thăm Tiểu Ma.

“Anh vốn định mời hai em đi ăn tối, nhưng thấy như thế hơi đường đột.” Anh cười, nụ cười thật rạng rỡ.

“Diệc Thành, thật xin lỗi anh!”

Phương Diệc Thành dập tắt điếu thuốc: “Cô bé ngốc, có gì mà phải xin lỗi? Quen nhau lâu vậy rồi, chẳng lẽ anh lại không hiểu tính cách của em sao? Là

anh sai, anh làm em lo lắng.”

Cố Yên có chút xấu hổ.

“Lần trước anh nói, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, nhưng thực ra anh thấy chúng ta thích hợp làm anh em hơn, được không em?”

Cố Yên nhìn anh với ánh mắt biết ơn: “Vâng, chúng ta kết nghĩa anh em nhé!”

“Được, em lên nhà đi, càng ngồi đây, mặt em càng đỏ lên rồi kìa. Nói thẳng ra

thế này cũng tốt, ít ra lần sau gặp anh, em cũng không ngại nữa.”

Cố Yên gật đầu, rồi vội vàng xuống xe, đi lên lầu.

Đêm đó, xe của Phương Diệc Thành đậu dưới lầu tới tận khi trời sáng. Trong

xe, anh không ngừng châm thuốc, lại một đêm thức trắng.

Bảy năm

trước, cũng vào một đêm như thế này, anh trèo tường đột nhập vào Cố gia, từ cửa sổ anh leo lên tầng ba, với mục đích đưa cô đi Mỹ với anh.

Lúc đó nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Cố Bác Vân bị cách ly để thẩm tra,

mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chống lại ông, nhưng Cố gia cũng vì

thế mà suy tàn.

Lúc đó Cố Yên mới biết được thân phận của anh.

Cô hận anh đến tận xương tủy, nói thế nào cô cũng không chịu đi cùng

anh. Đúng lúc hai người đang do dự thì Nguyễn Vô Song, người mà họ gọi

bằng cái tên thân mật là dì Nguyễn xuất hiện với bộ mặt xanh nhợt. Bà ta chưa kịp đưa ra lý do đã cho Cố Yên một cái bạt tai, hai hàm răng

nghiến vào nhau, bà ta rút súng nhằm thẳng Phương Diệc Thành.

Nhưng cuối cùng, người chết lại là chính bà ta.

Cố Yên đau đớn ôm lấy bà ta và kiên quyết đuổi Phương Diệc Thành đi. Người trong nhà Cố gia nghe thấy tiếng động liền chạy tới. Phương Diệc Thành

đã rời đi, còn người đàn bà nhân hậu luôn coi Cố Yên như con, giờ đang

lịm đi trong vòng tay cô, thân nhiệt bắt đầu lạnh dần, lạnh dần…

Bà ta có tiền sử bệnh tim và đã chết trong vòng tay Cố Yên.

Sau đó, nhờ sự ra tay giúp đỡ của Lương thị, Cố Bác Vân mới bình yên trở về.

Về đến nhà, nhìn thấy di ảnh của vợ đang treo trên tường, ông đã không

khống chế được cơn cuồng nộ, rút súng ra kề vào đầu Cố Yên, đuổi cô ra

khỏi nhà.

Từ đó về sau, Phương Diệc Thành không thể nào gặp lại

Cố Yên cho tới khi anh bị ép về phương Nam đóng quân. Ở phương Nam xa

xôi ấy, anh luôn nhớ nhung cô gái xinh đẹp, dịu dàng có tên là Cố Yên.

Có lúc anh nghĩ, giá như lúc đó mình chết dưới nòng súng của dì Nguyễn

còn hơn là sống trong đau khổ, để rồi giờ đây phải nói với người mình

yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời là: “Cô bé đó tên gì? Cô bé đó rất đáng

yêu…”

Nào có đáng yêu? Trên đời này, ai có thể so sánh được với em? Trong trái tim anh, em là cô gái đáng yêu nhất rồi!

Nếu có một điều làm Cố Yên không hài lòng về công việc của mình thì đó

chính là việc đi tiếp khách. Việc đàm phán, ký hợp đồng trên bàn rượu

giờ đã không còn xa lạ nữa, nhưng đối với Cố Yên thì đó là việc không

thể nào thích ứng được.

Người phụ trách tiếp khách trong công ty là một anh chàng họ Mã, hơn ba mươi tuổi, anh ta rất chuyên nghiệp

trong việc giao tiếp xã giao.

Bọn họ nhiều khi nói những câu

bông đùa tục tĩu khiến mặt Cố Yên đỏ ửng, khách hàng hôm nay là người

Nhật Bản, cao gầy, răng chỉ còn vài cái, tên Trung Quốc là A Vương. Ông

ta vừa gắp thức ăn vừa quay qua chỗ Cố Yên thắc mắc: “Cô phiên dịch xinh đẹp này sao lại không uống chút rượu nhỉ?” Nói đoạn, lão ta nhấc ly

rượu lên cụng ly với Cố Yên.

Cô ghê tởm cầm ly rượu nhấp một chút.

“Haizz! Anh Mã, cô phiên dịch này không nể mặt chúng tôi rồi!” Vừa nói lão ta

vừa quay mặt sang chỗ anh chàng họ Mã trách móc, anh chàng họ Mã lại

lườm Cố Yên một cái, rồi nói với ông chú người Nhật kia: “Vương Tổng,

nhân viên nhà chúng tôi còn non nớt lắm, mong ông chỉ bảo nhiều!”

“Còn non thì càng tốt chứ sao? Tôi thích những cô gái non nớt thế này!”

Nghe lão ta nói xong, cả đám người cười thật to.

Cố Yên tức đỏ mặt, cô rất muốn xông tới giúi đầu lão ta vào bát canh.

Lão Vương gằn giọng: “Em à, như thế là không được đâu đấy, phải chiều khách một chút chứ!”

Anh chàng họ Mã nói thêm vào: “Cố Yên, cạn một ly với Vương Tổng đi!”

Cố Yên vùng vằng đặt ly rượu xuống, mặt lạnh như tiền, nói: “Tôi không biết uống!”

Mặt anh chàng họ Mã có vẻ hơi khó xử, anh ta đặt ly rượu xuống, với lấy

chai rượu mà bên trong còn hơn một nửa: “Ông Vương, cô Cố Yên nhà chúng

tôi không biết uống rượu, tôi sẽ uống thay cô ấy, ông xem như thế có

được không?”

Ông Vương giọng lạnh băng: “Anh có thể thay được cô ấy sao?”

Trong phòng, tiếng cười đang rôm rả, bỗng một giọng nói đanh thép vang lên: “Thế tôi uống thay cô ấy, được không, Vương Tổng?”

Nhìn thấy người vừa đến, nụ cười liền tắt trên khóe miệng lão Vương: “Tần

Tổng!” Công ty của lão Vương thuộc về tập đoàn Lương thị, nên đương

nhiên lão ta biết mặt Tần Tống.

Tần Tống tháo chiếc cà vạt phiền toái trên cổ ra, bước tới cầm lấy chai