XtGem Forum catalog
Nợ Nhau Một Lời Hứa

Nợ Nhau Một Lời Hứa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323161

Bình chọn: 9.00/10/316 lượt.

tịch của Tập đoàn Trọng thị nhưng giờ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, ngồi ở trên sô pha đọc báo, chẳng hề có ý chuẩn bị đi đến công ty chút nào.

Với thân phận bây giờ của cô, Thu Ý Hàm vẫn kính trọng kêu ông một tiếng cha. Mặc dù ông không nói gì nhưng mà Thu Ý Hàm mang máng cảm thấy ánh mắt của ông nhìn cô hơi khác thường.

Vội vàng ăn xong bữa sáng rồi Thu Ý Hàm trở về phòng. Cô cảm thấy được Trọng Thiên nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái khiến cho cô bất giác muốn tránh ông ta.

Hay là Trọng Thiên biết cha mẹ của mình, chuyện mười mấy năm trước thật sự có liên quan rất lớn với Trọng gia?

“Chị Hàm, chị đang ở đâu?” Dịch Thuỷ Tâm dè dặt đẩy cửa phòng ra đi vào, còn chưa đến ba tháng, nhìn thân hình cô cũng không thấy gì khác thường.

Nghe được giọng nói của Tâm Nhi, Thu Ý Hàm từ cửa sổ đi tới nhưng vẫn không trả lời cô ấy. Tâm nhi không tìm đến cô trước thì cô cũng muốn đi tìm cô ấy tâm sự. Một nguyên nhân khác khiến Thu Ý Hàm khăng khăng muốn đến nhà chính ở chính là Tâm nhi, ở đây cô còn có thể giúp cô ấy. Thu Ý Hàm kéo tay Tâm nhi đến bên giường, ngồi xuống.

“Chị Hàm.” Vừa thốt ra thì Dịch Thuỷ nghĩ thầm rằng bây giờ cần phải đổi tên gọi. “Bây giờ phải gọi là chị dâu, em còn chưa quen, xin lỗi chị dâu nha!”

Vừa thốt ra thì Dịch Thủy Tâm nhớ tới bây giờ nên sửa cách xưng hô.

Về việc Tâm nhi xưng hô với cô như thế nào trong lòng Thu Ý Hàm không hề quan tâm, cô ấy gọi như thế nào cũng được.

Thu Ý Hàm khẽ đưa tay đặt lên bụng của Tâm nhi. Sinh mệnh quả là một điều kỳ diệu, không biết có khi nào mình … Nhưng Thu Ý Hàm nhanh chóng xua đi ý nghĩ này.

“Mang thai thật sự mệt chết đi nhưng mà cũng là chuyện rất hạnh phúc.” Mặc dù cha của đứa bé không muốn đứa bé này nhưng mà chỉ cần có thể bình an sinh ra bé thì Tâm nhi đã thoả mãn rồi. Thu Ý Hàm không quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy tự mình chia sẻ niềm vui sướng trong lòng.

“Trong thời gian này em sắp biến thành con heo lười rồi, cả ngày chỉ muốn ngủ. May là cha và anh không có nghi ngờ.” Tâm nhi nói xong còn không biết xấu hổ mà thè lưỡi. “Nhưng mà cục cưng vẫn rất ngoan, cho đến bây giờ còn không có làm cho em nôn nghén quá nhiều.”

Mặc dù ngoài miệng Thu Ý Hàm trêu ghẹo cô, nhưng trong lòng lại nhớ tới chuyện thời gian này cơ thể mình không ổn lắm.

Bây giờ cô cũng hơi thích ngủ, có phần tương tự với tình trạng của Tâm nhi. Trong lòng Thu Ý Hàm hơi mong đợi lại hơi lo lắng.

“Toà nhà kia đã bị anh của em biết rồi, vậy một tháng sau em có tính toán gì không?” Bây giờ, chuyện của Tâm nhi tương đối cấp bách, nói cho cùng trong bụng của cô chính là một sinh mệnh.

Với năng lực bây giờ của Thu Ý Hàm, cô đã không có khả năng chuẩn bị nơi ở khác cho cô ấy nữa.

“Em đã nghĩ xong hết rồi, đến lúc đó vẫn còn cần chị dâu giúp em, em dự định rời khỏi thành phố này.” Dịch Thuỷ Tâm trưởng thành, không cần Thu Ý Hàm nghĩ biện pháp giúp cô, cô cũng có thể vạch ra tương lai cho mình và con.

“Các anh chị kết hôn cũng không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu, như thế là sợ mọi người quấy rầy hạnh phúc của chị và anh hả!” Trong lời nói của Tâm nhi không có ý trách cứ, nhưng có thể nghe ra được sự hâm mộ trong lòng cô.

Thấy cô ấy như vậy, Thu Ý Hàm cũng tiếp lời cô. Hai người quên cả thời gian, hàn huyên như thế cả ngày. Dịch Thuỷ Tâm rất vui vẻ vì chị Hàm và anh có thể dọn đến ở. Dù sao trước đây cô có tâm sự muốn nói cũng không có người để thổ lộ.

—-—phân cách tuyến—-

Lấy lý do là du lịch vòng quanh thế giới, Tâm nhi thành công rời khỏi nơi này, nhưng Thu Ý Hàm cũng không biết rốt cuộc là cô ấy đi đâu.

Đến ở nhà này lâu như vậy cô cũng không có cơ hội nào đi dò xét chuyện năm đó. Cô không thích ánh mắt của cha Trọng Lâm nhìn cô, cho nên nếu có thể tránh được thì cô liền tránh đi ông.

Mấy ngày nay, khẩu vị của Thu Ý Hàm cũng không tốt lắm. Sau nhiều lần cân nhắc, cô quyết định đi bệnh viện khám. Nhưng mà trong khoảng thời gian này dường như Trọng Lâm công việc bề bộn, thường xuyên làm việc đến khuya, đương nhiên cô không nói đến chuyện này với anh.

Sau khi nhắn với người làm là mình muốn đi ra ngoài một chút, tự mình cô đi tới bệnh viện. Tuy là lẻ loi nhưng Thu Ý Hàm không hề cảm thấy buồn. Chính cô cũng không biết mình có muốn một đứa con hay không, con của cô và Trọng Lâm.

Nhưng mà lúc bác sĩ nói cho cô biết kết quả thì tại sao cô thấy mất mát, tại sao lại đau khổ. Đó là miếng thịt trên người cô nhưng không thể không cắt bỏ.

Chuyển ngữ: Pussycat

Mang thai ngoài tử cung, bác sĩ nói sơ qua, mấy lời nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại đẩy cô vào địa ngục. Khoảnh khắc bị đẩy vào phòng giải phẫu kia, cô không biết miêu tả tâm tình của mình như thế nào. Lại mất mát, dường như cô cứ luôn bị mất mát. Ông trời thật tàn nhẫn đối với cô.

“Như thế cũng tốt, đứa bé đã định là không có cha, không được sinh ra cũng là một chuyện tốt.” Có lẽ bà y tá thấy cô đi có một mình nên tưởng cô bị bỏ rơi. Thu Ý Hàm cũng không đáp lại lời của bà, chỉ mỉm cười.

“Mấy ngày trước, trong bệnh viện có một người phụ nữ đang mang thai được đưa tới, em bé đã được bốn tháng cũng bị bắt buộc lấy ra. Người