
g ty lớn trên sàn chứng khoán đấy, hằng ngày tiền kiếm được
đếm còn không xuể. Nghe nói nhà anh ấy có cả máy bay riêng ấy, hoàng tử bạch mã
thế này hoành tráng quá, người thường ai mà sánh được, chúng mình chỉ ngắm như
vậy cũng thỏa rồi.”
Thang máy dừng lại ở tầng bốn, khoa Ngoại Tim mạch và khoa Ngoại Lồng ngực
đều tầng này. Trong sảnh có rất nhiều bệnh nhân đang chờ được gọi tên, màn hình
điện tử thay đổi liên tục, thông báo thứ tự khám bệnh. So với khu điều trị thì ở
đây ồn ào hơn nhiều. Nhiếp Vũ Thịnh hiếm khi đến khu khám bệnh, dù theo thông
lệ, hàng tháng mỗi bác sĩ phải khám bệnh ba buổi, chỉ có Phó khoa và Chủ nhiệm
là ngoại lệ mà thôi. Thế nhưng, các ca phẫu thuật của Nhiếp Vũ Thịnh quá nhiều,
không còn thời gian trống nào cả, nên Trưởng khoa đã tuyên bố: “Không xếp giờ
khám bệnh cho Nhiếp Vũ Thịnh nữa.”
Trong khoa không có ai dị nghị gì, vì dù sao thì phẫu thuật cũng mệt hơn khám
bệnh. Hồi anh mới đến bệnh viện, tuy các đồng nghiệp đều đối xử với anh rất lịch
sự, nhưng đằng sau vẻ lịch sự đó là thái độ xa cách. Một cậu công tử con nhà
giàu, du học ở Mỹ về, hai bằng Tiến sĩ, lại cứ nhất quyết đòi làm ở bệnh viện
nhà nước. Mặc dù bệnh viện này cũng là bệnh viện đứng nhất nhì cả nước, nhưng
hầu hết các đồng nghiệp đều thấy khó hiểu, ngay cả Chủ nhiệm Phương cũng vậy,
nghe nói Chủ nhiệm còn bất mãn với Giám đốc, không muốn nhận anh vào làm. Nhưng
rồi thời gian trôi qua, mọi người hiểu nhau hơn, Chủ nhiệm đã đối xử rất tốt với
Nhiếp Vũ Thịnh. Dù sao trình độ của anh cũng cao hơn người khác, đối xử với bệnh
nhân lại rất chu đáo, không hề ra vẻ công tử nhà giàu. Có một ông bố làm Chủ
tịch Hội đồng quản trị giàu có không phải là lỗi của anh, vì thế mà đại đa số
đồng nghiệp trong khoa Ngoại Tim mạch đều có ấn tượng tốt với anh. Chủ nhiệm
càng quý mến anh, lần nào đi hội chẩn cũng dẫn theo, ai cũng bảo đến người tính
tình kỳ quặc như Chủ nhiệm còn thích anh thì anh quả là người đáng mến.
Có điều đối tượng thích anh nhất phải kể đến đám y tá trong bệnh viện, tuy
anh không hay nói, cũng rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể của bệnh viện,
nhưng “độ nổi” của anh luôn luôn đứng đầu bảng xếp hạng "tin giải trí” trong
viện, thậm chí bác sĩ Thường khoa Tiêu hóa, người dễ gần nhất viện cũng phải
ngậm ngùi xếp sau anh. Mấy cô y tá trẻ thích nhất là nghiên cứu xem Nhiếp Vũ
Thịnh đi giày gì, vì khi khoác chiếc áo blouse vào thì chỉ có mỗi giày lộ ra bên
ngoài thôi, nghe nói còn có người dùng di động chụp trộm giày của anh rồi gửi
lên trang mạng nội bộ BBS của bệnh viện.
Bác sĩ Lý đang xem kết quả chụp X-quang động mạch vành, thấy anh đi vào, ông
gật đầu với anh, rồi nói: “Tôi không chắc lắm, nên bảo cậu qua đây xem.”
Băng kết quả rõ ràng không phải là của bệnh viện anh làm, cũng thường xuyên
có bệnh nhân cầm theo băng kết quả và bệnh án chuyển lên viện anh, nên Nhiếp Vũ
Thịnh không thắc mắc gì, anh cẩn thận xem một lượt, rồi tua lại xem thêm lần
nữa, mới lên tiếng: “Cứ để bệnh nhân chụp X-quang lại đi, nếu như vẫn muốn làm
phẫu thuật.”
Bác sĩ Lý nói: “Phụ huynh bệnh nhân nói chụp X-quang động mạch vành ở chỗ
chúng ta đắt hơn ở bệnh viện họ chụp cả nghìn tệ, có vẻ không muốn chụp ở đây
lắm.”
Nhiếp Vũ Thịnh xem lại băng một lần nữa, rõ ràng là tim của một đứa bé, phụ
huynh bây giờ đều sẵn sàng nhảy vào lửa để cứu con, kiểu phụ huynh tiết kiệm thế
này quả có hơi hiếm thấy. Vì vậy anh hỏi: “Bệnh nhân đâu?”
“Đang chờ ở bên ngoài. Để tôi kêu y tá gọi họ vào.”
Đàm Tĩnh có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại gặp Nhiếp Vũ Thịnh ở đây, cô
bất giác ngây người ra trong giây lát. Nhiếp Vũ Thịnh rõ ràng cũng bất ngờ, nên
cũng ngớ người ra. Đàm Tĩnh hoang mang ngồi xuống, đổi tay để cậu bé ngồi lên
đầu gối mình, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn lại bệnh án, tên tuổi ghi bên ngoài bệnh án
đều do bệnh nhân tự viết, anh nhận ra nét chữ thanh thoát của Đàm Tĩnh. Trên đó
có viết Tôn Bình sáu tuổi, nam. Nói là sáu tuổi, nhưng vì đứa bé gầy yếu quá,
nên trông chỉ như trẻ bốn, năm tuổi. Tóc nó lưa thưa, vừa vàng vừa chẻ, nên được
cắt rất ngắn. Nhưng trông nó rất giống Đàm Tĩnh, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết
hai người la mẹ con. Chắc hẳn do tim không bơm đủ máu nên môi đứa bé cứ tái
nhợt, biểu hiện rõ rệt của triệu chứng xanh tím. Có điều cặp mắt nó lại đen
tuyền long lanh, đẹp như đá quý, rụt rè nhìn người lạ đứng trước mặt một chốc
rồi quay mặt đi, khẽ gọi: “Mẹ.”
Đàm Tĩnh nựng con: “Ngoan, chúng ta không tiêm đâu.” Bác sĩ Lý chỉnh lại gọng
kính, nói: “Chúng tôi vẫn thấy cần phải chụp lại hình X-quang, hiện nay tình
trạng của mạch máu không được rõ lắm. Tấm phim X-quang động mạch này đã chụp từ
năm ngoái, lần lữa đến bây giờ là quá lắm rồi, nếu còn kéo dài thêm thì không
còn cơ hội phẫu thuật đâu.”
Đàm Tĩnh run rẩy: “Tôi biết.”
“Biết thì đừng có chần chừ nữa.” Bác sĩ Lý nói, “Có rủi ro trong phẫu thuật,
nhưng tỷ lệ chữa khỏi cũng rất khả quan. Cô về bàn bạc với bố cháu đi, càng phẫu
thuật sớm thì càng có hiệu quả, đừng trì hoãn thêm nữa.”
“Vâng.” Đàm Tĩnh nhìn xuống dưới, “Cảm ơn b