
t từ lâu mà cậu cứ không chịu.”
Đàm Tĩnh không đáp, mỗi tháng tiền thuê nhà rồi tiền điện, nước, cái gì cũng
cần tiền, cuối cùng cô chẳng còn được bao nhiêu. Vương Vũ Linh đã lôi cô xềnh
xệch: “Đi thôi đi thôi, về nhà cũng chỉ xem ti vi chứ làm gì.”
Đến ngã tư, rẽ vào một cái ngõ, trong ngõ có mấy hàng thịt nướng. Đang lúc
đông khách, hàng nào cũng thấy lửa cháy ngùn ngụt. Lương Nguyên An hẳn là khách
quen ở đây, vừa vào đã oang oang chào hỏi chủ quán, tự mình gọi một đống đồ ăn,
rồi lại kêu thêm ba cốc bia hơi. Đàm Tĩnh nói: “Tôi không biết uống bia.”
Vương Vũ Linh đẩy cốc bia về phía Lương Nguyên An : “Đàm Tĩnh, cậu nhà quê
hết chỗ nói, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám.” Rồi nhớ lại chuyện
tiền giả, cô liến thoắng kể cho Lương Nguyên An nghe, "Anh xem, cô ấy có phải là
ngớ ngẩn không chứ?”
Đàm Tĩnh cười trừ, Lương Nguyên An hỏi: “Tờ tiền giả đó đâu, cho tôi xem được
không?”
Đàm Tĩnh cúi xuống lấy trong túi ra, Lương Nguyên An giơ lên lật đi lật lại
xem xét, đoạn nói: “Tờ này giống thật lắm, bảo sao mà cô không phát hiện
ra.”
Đàm Tĩnh phân trần: “Tại tôi bận quá nên lú lẫn, lẽ ra phải soi qua máy,
nhưng tôi quên khuấy đi mất.”
Lương Nguyên An giữ tờ tiền lại : “Để tôi tiêu cho, tôi biết cô không có gan
đem đi tiêu.”
“Như thế không hay đâu.”
Vương Vũ Linh phì cười: “Anh thấy chưa, cô ấy thật thà thế đấy.”
Đàm Tĩnh xấu hổ, nhưng không dám làm căng đòi tờ tiền giả từ tay Lương Nguyên
An. Đúng lúc này, thịt nướng được mang tới, Lương Nguyên An nhanh nhảu: “Ăn đi,
để nguội rồi không ngon nữa đâu.” Anh ta và Vương Vũ Linh cười cười nói nói,
chuyện này cứ thế mà qua đi.
Căn nhà bây giờ Vương Vũ Linh thuê thuận đường với nhà của Lương Nguyên An,
hai người họ cùng nhau đi tàu điện ngầm, còn Đàm Tĩnh đi xe buýt về, cả chiếc xe
trống trải chỉ lác đác vài hành khách, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi. Từng ngọn đèn
đường chiếu vào trong xe, như bản sao một bộ phim nhựa đã bị hỏng, khiến trong
xe thoắt sáng thoắt tối. Đàm Tĩnh gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, gió về đêm se se
lạnh, chỉ có lúc sau ca tối, xe buýt mới có chỗ ngồi, bởi vì cô thường tan làm
rất muộn. Và cũng chỉ lúc này, cô mới có thời gian để nghĩ ngợi gì đó – thực ra
cô chẳng nghĩ gì cả. Đối với cuộc đời, cô đã chai sạn từ lâu rồi, có điều tuy
đầu óc cô trống rỗng, nhưng con người cô lại không thể thanh thản
Xuống xe buýt còn phải đi bộ hơn 10 phút nữa, cả khu này đều là những dãy nhà
kiểu cũ, hai bên đường san sát những cửa hàng và quán ăn nhỏ, lúc này vẫn còn
rất nhiều hàng mở cửa, ánh đèn trong tiệm hắt xuống mặt đường, phản chiếu những
hình ảnh ngược. Ngang qua cửa hàng hoa quả, Đàm Tĩnh dừng lại, mua một cân đào.
Mùa này đào rẻ, lại rất ngọt. Lúc nhận tiền thừa, có đồng hào lẻ rơi xuống đất,
cô tìm mãi không thấy, may sao cuối cùng chủ quán tinh mắt, nhặt lên trả lại cho
cô.
Túi ni lông đựng đào vừa mỏng vừa nhỏ, có mỗi 5,6 quả đào mà đựng đầy cả túi,
chẳng mấy chốc đã khiến các ngón tay cô mỏi nhừ. Cô bèn đổi sang tay kia, lúc đi
đến cổng khu nhà, vừa lúc có ánh đèn đường rọi vào. Vẫn là cánh cửa sắt kiểu cũ,
bóng những thanh sắt in rõ dưới đất, cô do dự đôi chút, rồi quay đầu lại.
Chiếc xe không bật đèn pha, chỉ lặng lẽ dừng lại. Đã có lúc cô tưởng rằng đây
là một giấc mơ, vì chỉ trong mơ mới có thể có cảnh này. Cô cười gượng gạo, như
thể đang nhạo mình không biết lượng sức, nhưng ngay lập tức cô biết đây không
phải là giấc mơ. Bởi Nhiếp Vũ Thịnh đã bước xuống xe, không những thế, còn đi về
phía cô.
Đàm Tĩnh không nhúc nhích, gió đêm thổi nhẹ gấu váy cô, như đôi cánh của chú
bồ câu, nhẹ nhàng vỗ về làn da cô. Mấy quả đào trong tay nặng tựa nghìn cân,
nặng đến nỗi ngón tay cô đỏ lên, bầm tím rồi đau nhói, cô hơi hối hận vì mình đã
mua đào, nếu như đi tay không, chắc cô có thể tháo chạy nhanh hơn. Nhưng rồi cô
lại đứng thẳng lưng lên theo phản xạ. Chạy ư? Không, cô không cần phải chạy. Sự
việc xảy ra cách đây bao nhiêu năm rồi, cô luôn cảm thấy mình đã trở nên yếu
đuối hơn cả khi trước, nhưng đến hôm nay, cô mới chợt nhận ra, cuộc sống khó
khăn không làm cho cô yếu đuối, mà ngược lại còn khiến cô kiên cường hơn.
Nhiếp Vũ Thịnh đi thẳng đến trước mặt cô, dưới ánh đèn đường chiếc bóng cao
lớn của anh phủ chụp lấy cô, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ
bình thản.
Vừa nãy khi ở trong tiệm bánh ga tô, anh đã nhận ra cô, nếu không anh đâu có
đặt chiếc bánh đó, thế nhưng năm đó, khi cô giáng cho anh một cái tát nảy lửa,
bọn họ đã đường ai nấy đi từ lâu, không ai nợ ai cả. Bao nhiêu năm tháng qua đi,
khi gặp lại nhau lần nữa, cô chợt phát hiện ra mình đã không còn chút oán hận
nào cả. Tất cả những đau khổ và tủi nhục trước kia hóa ra đã phai nhạt, thậm chí
biến mất theo thời gian.
Nhiếp Vũ Thịnh không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Đàm Tĩnh thấy
mình nên nói gì đó, không phải vì bị khí chất của anh lấn át, mà lại cô thấy
nhất định phải nói gì đó mới được. Tại sao anh lại đi theo cô về nhà? Là vì tò
mò ư? Không, Nhiếp Vũ Thịnh không bao giờ tò mò, anh cũng ch từng làm