
nh vẫn vô thức nằm trên giường
bệnh, y như buổi sáng hôm đó khi hắn rời đi. Các nhân viên y tế tất bật đi lại
xung quanh, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lặng lẽ nằm im đó.
Thịnh Phương Đình chợt nhớ đến bức thư của Nhiếp Vũ Thịnh, không biết hơn
mười năm trước, khi viết bức thư đó, tâm trạng của anh ra sao? Sau khi hiến tủy
của mình. Hắn nhớ lại câu cuối cùng của bức thư: “Anh sẽ mãi yêu quý em như một
người anh trai đích thực.”
Hắn tự cười nhạo mình, hóa ra tất cả những việc hắn hao tâm tổn sức, không từ
tranh đoạt, lại đã nằm trong tay hắn từ lâu, chỉ là, hắn chưa bao giờ nhận
ra.
Hắn đứng lặng bên giường bệnh của Nhiếp Vũ Thịnh rất lâu, mãi tới khi có
tiếng bước chân tới gần. Qua tấm kính, hắn nhìn thấy đó là Đàm Tĩnh.
Thấy hắn ở đó, Đàm Tĩnh dường như không hề ngạc nhiên. Từ sau đại hội cổ
đông, cô vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Cô nói: “Anh về đi, anh đến thăm anh ấy,
tôi coi như anh đã hối hận, anh đừng đứng ở đây nữa.”
Thịnh Phương Đình nói: “Đàm Tĩnh, có một việc trước giờ tôi chưa từng nói với
cô. Bây giờ nói, không biết có còn kịp không?”
Đàm Tĩnh bình thản nói: “Anh nói đi, tôi đang nghe đây.”
“Cô từng nói, cô luôn nghi ngờ cái chết của bố cô là do Nhiếp Đông Viễn muốn
đoạt lấy phương thức bào chế bí mật đó. Ngay cả mẹ cô cũng ôm mối hoài nghi này
mà qua đời. Từ trước tới giờ tôi chưa nói cho cô biết, thực ra phương thức bào
chế bí mật của Nhiếp Đông Viễn, không phải lấy được từ chỗ của bố cô, cái chết
của bố cô không liên quan gì tới ông ấy cả. Bởi năm đó mẹ tôi cùng ông ngoại về
nước, chính bà đã mang phương thức bào chế bí mật đó nói cho Nhiếp Đông Viễn. Vì
việc này mà ông ngoại nhất định không chịu tha thứ cho mẹ tôi, ông cho rằng bà
đã bị tình yêu làm cho mù quáng. Cô không cần vì việc của bố mẹ mà oán hận Nhiếp
Vũ Thịnh, gánh nặng ấy nặng nề quá, thật ra anh ấy thật lòng yêu cô, cô cũng
thật lòng yêu anh ấy. Tôi không nên ích kỷ giấu cô lâu như vậy, khiến cô luôn
cảm thấy yêu Nhiếp Vũ Thịnh chính là phản bội lại bố mẹ.”
Đàm Tĩnh sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi, cố ngăn dòng
nước mắt, nói: “Cảm ơn anh! Dù anh không nói cho tôi biết, tôi cũng định cho qua
hết mọi chuyện, vì tôi nghĩ rằng tâm nguyện lớn nhất của bố mẹ là mong muốn tôi
sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải sống trong nỗi ám ảnh về cái chết của họ.
Mà bây giờ tôi mới biết, tất cả hạnh phúc của tôi chỉ liên quan đến ba chữ Nhiếp
Vũ Thịnh mà thôi. Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, tôi nguyện từ bỏ tất cả.”
Thịnh Phương Đình lại nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đang nằm bất động trên giường bệnh,
đột nhiên hắn nhướng mày, gõ mạnh mấy cái vào thành giường như gõ cửa: “Nhiếp Vũ
Thịnh! Anh mau tỉnh lại cho tôi! Hiện giờ công ty đang ở trong tay tôi, tôi biết
anh không phục! Anh mau tỉnh lại đi, chúng ta sẽ đấu một cách công bằng, phân
cao thấp một lần nữa! Bố không để lại di chúc, anh trai ạ! Anh tỉnh lại đi! Nếu
không, em sẽ coi như em thắng cuộc! Em nói cho anh biết, anh mà không tỉnh lại,
em sẽ đưa cả chị dâu và cháu sang Mỹ, để anh không gặp được họ nữa!”
Nói xong những lời này, hắn nghênh ngang bỏ đi, không hề nhìn Đàm Tĩnh
Đàm Tĩnh nhìn Nhiếp Vũ Thịnh nằm trên giường bệnh, cô cười mà khóc mắt ngấn
lệ. Cô hướng về phía bóng lưng Thịnh Phương Đình đang đi xa dần, hét to: “Anh ấy
nhất định sẽ tỉnh lại!”
Tuy Đàm Tĩnh nói chắc chắn như vậy, tuy cô luôn tin điều này là sự thực, tuy
mỗi ngày cô đều kiên trì thì thầm bên tai Nhiếp Vũ Thịnh, thậm chí ngày nào cô
cũng đưa Bình Bình tới bệnh viện. Bình Bình đã quen gọi Nhiếp Vũ Thịnh là bố,
Bình Bình rất nghe lời, không gây mất trật tự, biết tự mình mặc áo khử trùng,
ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, đọc thuộc lòng thơ Đường cho bố nghe, nên được
bệnh viện đặc cách ngày nào cũng có thể ở trong phòng bệnh chơi với bố nửa giờ.
Tuy các nhân viên y tế ở đây đều rất tận tâm, tuy các chuyên gia Ngoại khoa Não
đã hội chẩn hết lần này đến lần khác, nhưng thời gian thấm thoắt, hy vọng tỉnh
lại của Nhiếp Vũ Thịnh ngày càng ít đi.
Cuối cùng ngay cả Thư Cầm cũng tuyệt vọng, cô khóc lóc ầm ĩ bên ngoài phòng
Chăm sóc đặc biệt một trận, sau cùng Đàm Tĩnh phải an ủi: “Cô đừng khóc nữa, anh
ấy sẽ tỉnh lại thôi, tôi biết mà, tính khí của Nhiếp Vũ Thịnh tôi là người rõ
nhất, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ kiên trì đến tận phút cuối cùng, đối với
mỗi bệnh nhân, anh ấy đều kiên trì tận lực cứu trị, sao đối với chính bản thân
mình, anh ấy lại có thể buông xuôi từ bỏ được? Anh ấy còn chưa nhìn thấy Bình
Bình trưởng thành kia mà, lần cuối cùng anh ấy cầu hôn tôi, tôi còn cự tuyệt anh
ấy, anh ấy có bao nhiêu tâm nguyện chưa thực hiện, sao có thể buông xuôi từ bỏ
được chứ!”
Mấy câu này, càng làm Thư Cầm khóc to hơn. Tình hình của Nhiếp Vũ Thịnh dần
dần ổn định, nhưng anh vẫn không có chút ý thức nào. Các chuyên gia khoa Ngoại
não thông báo với Đàm Tĩnh: “Có lẽ cả đời này Nhiếp Vũ Thịnh cũng chỉ như vậy
thôi, phải dựa vào các thiết bị máy móc để duy trì sự sống, cũng chính là… trạng
thái người thực vật.”
Chủ nhiệm Phương rất lo lắng cho Đàm Tĩnh, ông an ủi c