
Đủ xứng với mối ân tình này của cậu rồi chứ?”
[1'> Locus: Vị trí gen trong nhiếm sắc thể.
Nhiếp Vũ Thịnh không ăn không uống không ngủ chờ đợi, anh chưa bao giờ thấy
thời gian trôi qua chậm chạp thế này. Hằng ngày, lúc làm việc, hễ anh đứng vào
bàn mổ là phải đứng liền bốn tiếng đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi như tên bắn,
từ lúc mở lồng ngực cho đến khi khâu lại cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng
bốn tiếng này còn dài hơn bốn ngày, thậm chí bốn tháng, nhiều lần anh muốn gọi
ngay cho Đàm Tĩnh, hoặc tới gặp thẳng cô, nhưng gặp thì có ích gì? Nếu thật sự
có làm vậy, cô sẽ không nói thật với anh. Mồ hôi lạnh đầm đìa, anh không ngừng
đi đi lại lại trong phòng. Anh nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tôn Bình ở bệnh
viện, anh đã nói gì? Anh châm chọc rằng, đó là báo ứng. Còn Đàm Tĩnh chỉ nhìn
anh với đôi mắt mọng nước. Anh không dám tưởng tượng, nếu như mình đoán đúng thì
tâm trạng Đàm Tĩnh khi đó thế nào, chắc chắn trái tim cô đã tan nát thành từng
mảnh vụn. Anh không thể ngồi yên được nữa, anh cảm thấy phải lập tức đi gặp Đàm
Tĩnh, nhưng gặp rồi sẽ nói gì đây? Nhỡ anh đoán sai thì sao? Sao kết quả DNA
chết tiệt kia vẫn chưa có?
Đúng lúc anh sắp suy sụp thì điện thoại đổ chuông, giọng anh bạn kia vang lên
đầy thích thú: “Ông bác của cậu thảm rồi, RCP 99,99%. Cậu biết đấy, RCP đạt
99,73% là đã có thể khẳng định quan hệ cha con, cũng có nghĩa là, hai mẫu máu
này có quan hệ cha con.”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy trước mặt tối sầm lại, tai ù đi, nhất thời mất hết
mọi tri giác. Toàn thân anh như thể rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh lẽo như
hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào người, khiến máu huyết toàn thân cơ hồ đông
cứng lại, bản thân chỉ có thể nghe thấy tiếng máu ào ạt chảy trong tĩnh mạch
phía sau tai. Trong khoảnh khắc ấy, Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy mình không còn sức
nhấc nổi dù là một ngón tay. Anh không biết người bạn kia nói gì nữa, chỉ khó
nhọc ngắt máy theo bản năng.
Gần mười một giờ đêm mà bác sĩ Nhiếp đột nhiên lại đến, khiến Tiểu Thái, y tá
trực đêm khoa Tim, lấy làm lạ. Hôm nay anh không có ca trực, lẽ nào lại có ca
cấp cứu nào cần anh chăng? Có điều sau cơn thịnh nộ của Chủ nhiệm Phương sáng
nay, bác sĩ trực ban đã quyết định, chẳng may có bệnh nhân khó xử lý, thà gọi
cho các chủ nhiệm cũng không gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nên Tiểu Thái rất kinh
ngạc, khi anh vội vội vàng vàng đi ngang qua phòng trực ban của y tá, cô bèn lên
tiếng gọi: “Bác sĩ Nhiếp”. Nghe tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên gật đầu với cô.
Tiểu Thái chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt dị thường, tinh thần có vẻ vô cùng hoảng
hốt, cứ thế cúi đầu đi thẳng đến phòng trực ban, rồi chẳng bao lâu sau lại bước
ra, đi về phía phòng bệnh.
Lát sau Tiểu Lý, một y tá trực ban khác, đẩy xe thuốc quay lại, hỏi cô: “Tối
nay bác sĩ Nhiếp trực à?”
“Không biết nữa.” Tiểu Thái nhìn lịch trực dán trên tủ, “Tối nay anh ấy đâu
có ca trực.”
“Anh ấy cứ đi đi lại lại ở hành lang năm lần bảy lượt, rồi đi từ phòng bệnh
số 7 đến số 16, bước ra vẫn thấy anh ấy ở đấy.”
“Chắc tình hình của bệnh nhân nào đó không ổn?”
“Chỉ hai ng
ời ở phòng Chăm sóc đặc biệt có chút vấn đề, những người khác hình như đều
rất ổ định mà.”
Các y tá đang xì xầm bàn tán thì bác sĩ Lý trực ban từ phòng Cấp cứu đi ra,
theo sau còn có bệnh nhân vừa mổ xong, có điều phòng bệnh đã hết chỗ, đành phải
để nằm tạm ngoài hành lang. Bác sĩ Lý đang sắp xếp cho bệnh nhân thở ô xy, chợt
ngẩng lên thấy Nhiếp Vũ Thịnh, cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Ủa, sao cậu lại đến?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngoảnh lại nhìn anh, nhưng ánh mắt dường như xuyên qua anh,
dừng trên bức tường phía sau, thấp giọng trả lời: “Tôi đến thăm một bệnh
nhân.”
“Cậu về nhà ngủ đi, nếu mai Chủ nhiệm Phương lại thấy cậu nằm trên giường
phòng trực ban, không biết ông ấy sẽ xử lý thế nào nữa.”
Nhiếp Vũ Thịnh ừ một tiếng rồi cúi đầu đi ra, đi được nửa đường, chợt anh
quành lại, đẩy cửa một phòng bệnh, bước vào trong mấy phút, không biết làm gì
trong đó, rồi bước ra, khẽ khàng đóng cửa lại. Sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh vẫn nặng
nề, anh cúi đầu lẳng lặng bỏ đi.
Bác sĩ Lý chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, đợi anh đi khỏi mới hỏi y tá: “Ai ở
trong phòng bệnh số 11 vậy?”
Tiểu Thái đáp: “Hai người sau phẫu thuật nhồi máu cơ tim, một người bị tim
bẩm sinh, một bị u động mạch.”
“Đều là bệnh nhân của bác sĩ Nhiếp à?”
“Chỉ có bệnh nhân bị tim bẩm sinh thôi, chính là đứa trẻ định làm phẫu thuật
theo chương trình của công ty CM nhưng rồi lại bị hủy ấy. Người nhà của đứa trẻ
đó đến gây chuyện, còn đánh cả bác sĩ Nhiếp nữa.” Tiểu Thái bĩu môi, y tá ở đây
đều thích bác sĩ Nhiếp, hôm đó không biết có bao nhiêu người nhìn thấy Nhiếp Vũ
Thịnh đấm Tôn Chí Quân nhưng tất cả đều nói là Tôn Chí Quân đánh Nhiếp Vũ Thịnh.
Thứ nhất là do Tôn Chí Quân gây chuyện, thật sự rất đáng ghét, hai nữa là vì khi
gặp chuyện như thế này trên dưới bệnh viện đều đồng lòng, thứ ba đương nhiên là
vì sức hấp dẫn của cá nhân Nhiếp Vũ Thịnh rồi.
Bấy giờ bác sĩ Lý mới biết y tá đang nói tới Tôn Bình. Bệnh nhân này vốn do
anh điều trị, sau đó chuyể