
ắc chắn sẽ đoạt
được. Không tiếp tục hỏi nữa, bàn tay to ôm lấy người Đoan Mộc Dĩnh,
hung hăng hôn môi, bá đạo làm loạn trong miệng Đoan Mộc Dĩnh, dây dưa
đầu lưỡi. Đoan Mộc Dĩnh bị nhiệt tình bất ngờ này làm thất kinh, đây là
lần thứ mấy bị hắn hôn. Lần đầu tiên là lúc mình hôn mê, lần thứ hai là
do mình không cẩn thận, đây là lần thứ ba, lần này do ngu ngốc nên bị
tập kích. Nếu không phải muốn báo thù, muốn phá vỡ tiên đoán, ta sẽ
không dây dưa với nam nhân này!
Đoan Mộc Dĩnh phản kháng không
được Đoan Mộc Thanh Lam, hắn không có sức mạnh đẩy ra, Đoan Mộc Dĩnh
nghĩ đến vì sao mình lại trở nên nhu nhược cùng bất lực thế này, vì cái
gì chứ. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh dâng lên từng đợt đau thương, nước mắt
theo khóe mắt rơi xuống.
Đoan Mộc Thanh Lam không biết vi sao
Đoan Mộc Dĩnh lại khóc, giống như lúc hắn mới thức tỉnh, trên người toát ra sầu bi vô tận, u buồn làm tan nát cõi lòng, không giống một hài tử,
nhưng càng thần bí như thế lại càng hấp dẫn. Đoan Mộc Thanh Lam thương
tiếc hôn lên nước mắt của Đoan Mộc Dĩnh, vuốt nhẹ qua lông mi. Đoan Mộc
Dĩnh mở mắt, nhìn thẳng Đoan Mộc Thanh Lam, nói với giọng nồng đậm: “Phụ hoàng, vì sao lại hôn môi nhi thần như vậy, lần trước phụ hoàng nói
muốn có trái tim của nhi thần, phụ hoàng không biết đây là loạn luân
sao. Lẽ nào phụ hoàng không sợ người trong thiên hạ chế nhạo, phụ hoàng
có nghĩ tới hay không, sau này nhi thần cũng bị người khác cười nhạo,
còn có những cung phi vì đố kỵ mà ám toán. Cùng nhi thần ở một chỗ, phụ
hoàng làm sao đối mặt với người khác. Bọn họ không dám lăng mạ phụ
hoàng, bọn họ sẽ lăng mạ nhi thần, nói nhi thần quyến rũ phụ hoàng, nhi
thần là yêu nghiệt.”
“Bọn họ không dám, ai dám nói, trẫm sẽ cắt
lưỡi của những kẻ lắm miệng kia, giết người bọn hắn yêu, bắt bọn hắn
uống máu của ái nhân mình. Nếu ai muốn can dự vào chuyện của trẫm, trước hết chuẩn bị quan tài của mình cho tốt. Quốc gia đại sự mọi người giúp
trẫm bày mưu tính kế, trẫm nhất định khiêm tốn tiếp thu, thế nhưng can
thiệp vào hậu cung của trẫm, trừ khi bọn họ muốn chết.” Đoan Mộc Thanh
Lam nói phi thường nhẹ, hắn không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần
sống thoải mái là được. Hắn đã từng bức chết tiên hoàng, bắt tiên hoàng
uống máu của phi tử hắn sủng ái, khiến cho tiên hoàng sống trong dằn
vặt. Sự trả thù điên cuồng của hắn, nhắc lại còn khiến lòng người run
sợ.
Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, mang theo lực sát thương vô hạn,
khiến Đoan Mộc Thanh Lam đờ ra, bắt đầu tiếp cận với hài tử này là bởi
vì hắn có dung mạo giống với nữ nhân mình yêu nhất, quả nhiên quyết định của mình không sai, dáng tươi cười của bọn họ đều hệt như nhau. Hắn
muốn hài tử này, cũng là nhi tử của chính mình, tuy không phải là người
hắn yêu, nhưng một người thay thế cũng tốt .
“Dĩnh nhi rất ít ra
cung a, ngày mai trẫm mang ngươi ra cung chơi.” Đoan Mộc Thanh Lam ngồi
xuống, sửa lại thắt lưng, sờ sờ lấy trong lòng ra một chiếc khăn tay,
giao cho Đoan Mộc Dĩnh. “Mặt trên có ghi tâm pháp võ công mà phụ hoàng
thích nhất, có thể luyện thành hay không, còn phải nhờ tạo hóa của chính ngươi.”
Đoan Mộc Dĩnh cầm khăn tay nhìn một chút, bỏ vào trong
lòng của mình, cảm kích nói: “Đa tạ phụ hoàng, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.”
“Muốn cảm kích trẫm, không bằng thể hiện một
chút, hôn nhẹ trẫm là tốt nhất.” Đoan Mộc Thanh Lam giống như một gã lưu manh đùa giỡn nữ tử, cười đợi Đoan Mộc Dĩnh chủ động biểu thị cảm kích.
“. . .” Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười kiều mị, ôm lấy
cổ Đoan Mộc Thanh Lam, hôn lên môi Đoan Mộc Thanh Lam, chỉ là nhẹ nhàng
nhưng khiến tim Đoan Mộc Thanh Lam đập loạn, sau đó gọi Thập Lục, “Thập
Lục, mang Khuynh Thành lại cho ta, ta muốn dẫn nó đi chơi.”
“Ngươi, một tiểu quỷ bướng bỉnh.” Đoan Mộc Thanh Lam cười bước xuống giường,
ngẫm lại mình còn có nhiều tấu chương chưa phê, đành phải quay về. Tiểu
yêu tinh này, sau này lại thu thập hắn. “Lý Phúc, bãi giá ngự thư phòng, ngày mai đưa đến cho lục hoàng tử mấy người thị vệ.”
“Vâng.” Lý
phúc âm thầm cảm thấy may mắn vì nhãn lực của mình, xem ra lục hoàng tử
là tân sủng của hoàng thượng, Dương quý phi sẽ chậm rãi thất thế. Lý
Hoài An luôn muốn hầu hạ Quý thục phi sao, sẽ thanh toàn cho hắn, ai mà
không muốn leo cao chứ. Quý thục phi cũng rất có hảo cảm với Lý Hoài An, liền thuận nước dong thuyền vậy.
——— —————— ————–
Đoan
Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam đi trên đường của Cẩm Vân thành, Đoan
Mộc Dĩnh thấy thấy búp bê vải, liền dừng lại muốn mua. Mà Đoan Mộc Dĩnh
cùng Đoan Mộc Thanh Lam y phục quý giá, dung mạo hiếm có, khiến mọi
người không dám đắc tội.
“Vị tiểu công tử này thích búp bê vải, ta sẽ bán rẻ cho ngươi, mười văn tiền.” Chủ hàng cười nói.
“Mười văn tiền, được rồi, Dĩnh nhi thích, cha mua cho ngươi.” Đoan Mộc Thanh
Lam không nói hai lời định bỏ tiền, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh mắng, ngươi cái gì cũng không biết chỉ có sạt nghiệp thôi, cái này sao đáng mười
văn tiền.
“Lão bản, cái này mà đáng mười văn tiền sao, ngươi xem
thợ khâu đường may thô ráp, không thể đ