
bản thân.
"Anh có thể cân nhắc một chút không, nội bộ Niếp môn sắp có biến cố." Niếp
Tích cũng hút sâu một hơi, sau đó thở ra một vòng khói, hai người đàn
ông mặt mũi giống nhau, cho dù cách hút thuốc có chút khác biệt, một
người lãnh đạm ưu nhã, một người quỷ quái ngỗ ngược.
Hút hết điếu thuốc, Niếp Tích đứng dậy rời đi, phút chốc ngồi vào xe thể thao, lộ
đầu ra," Anh trai, gặp lại anh thật cao hứng, thực đó." Nói xong, liền
nhấn ga, chiếc xe lao đi.
Tầm mắt Niếp Ngân nổi lên một gợn sóng
nhỏ, rồi lại rất nhanh bị che phủ, trong nháy mắt đem tàn thuốc dập tắt, lại rất chuẩn xác đem ném nó vào giữa thùng rác.
Niếp môn, mười năm rồi, xem ra cần phải trở về.... Bảo vệ tản đi, trong công viên anh đào lại khôi phục cảnh tượng nào nhiệt như trước.
Thời tiết hôm nay thật tốt hiếm thấy, Lãnh Tang Thanh vẫn còn mê tín, bất kể đi đến thành phố nào cũng đều luôn tin, chỉ cần một ngày có thời tiết
tốt nhất định phải đi ra ngoài một chút, ánh nắng tươi sáng ban ngày sẽ
làm cho tâm trạng tốt hơn, tâm trạng tốt, vận may cũng đến.
Lúc
nãy, khi cô kéo Phác Tuệ cùng nhau đi tới tảng đá lớn dưới góc cây anh
đào, thấy hoa anh đào theo gió dồn dập thổi tới, sớm đã đem những lo
lắng mấy ngày trước vứt bỏ hết, vội vàng giơ máy ảnh lên chụp liên tục
cảnh tượng mùa xuân này.
Đây là thói quen của cô, đi tới đâu đều
chụp hình lại, cho nên trong va li của cô dày cộp những tấm hình do cô
chụp, chỉ là, cô phải kiếm một món tiền mới được, máy ảnh của cô không
phài là máy kỹ thuật số, mà là một loại máy cũ sử dụng cuộn phim truyền
thống, sử dụng cuộn phim cũng đòi hỏi phải có sự phối hợp với máy, điều
này tạo nên sự chuyên nghiệp, máy chụp hình loại này nhất định phải cực
kì thông thạo, cùng với thị giác đặc biệt, kỹ thuật chụp hình thiên phú, nếu không chỉ e sẽ làm lãng phí cuộn phim.
Giống như các ngôi
sao phải dùng phim ảnh để thể hiện giá trị của bản thân, phim truyền
hình rất khó thu hút ngôi sao lớn cũng do nguyên nhân đó.
Phác
Tuệ bởi vì kế hoạch xuất bản sách tranh biếm họa đã hoàn thành cũng rất
cao hứng, cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, dưới cây anh đào không ngừng
làm dáng trước máy ảnh của Lãnh Tang Thanh, nhằm tìm cách đoạt được một
bức ảnh đẹp.
"Này, Phác Tuệ, đừng lãng phí cuộn phim của tớ được
không? Mấy lần rồi người mẫu đều biến thành cậu." Lãnh Tang Thanh tuy
rằng oán giận, nhưng vẫn giơ máy ảnh liên tục chụp cho cô.
"Còn
nói nữa, tớ chỉ có cách này để làm người khác chú ý mà thôi. Bằng không
tất cả ánh mắt mọi người đều dán lên người cậu, tớ hôm nay ăn mặc đẹp
thế này cũng không có mặt mũi rồi”, Phác Tuệ cũng oán giận, chạy tới đùa vui với cây anh đào.
Lãnh Tang Thanh không quan tâm đến ánh mắt
của người khác, mỗi lần cô chụp một kiểu ảnh đều có rất nhiều ánh mắt
quan tâm, cũng không biết bọn họ là nhìn cái gì nữa.
Suy nghĩ, cô dựa vào cánh cửa, rồi sau đó nhìn thoáng qua những tấm ảnh của mình,
không ngờ vừa nhìn thoáng qua lập tức trừng hai mắt, lại ngẩng đầu mạnh
lên,
Dưới tàng cây anh đào, một thân hình người đàn ông cao lớn
rơi vào trong ảnh, hắn hơi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn hoa anh
đào, hoặc là đang suy nghĩ chuyện gì đó, môi hơi cong lên, lẳng lặng,
giống như là một hình ảnh trong tranh, nét đẹp không giống như cô độc...
Ngay sau đó cô nghe được tiếng Phác Tuệ kêu lên "Ai u".
Phác Tuệ không chú ý, thoáng cái rơi vào thân hình người đàn ông, hình ảnh đẹp đẽ bỗng dưng bị phá vỡ!
Lãnh Tang Thanh ngẩn người, chưa nói hai lời liền chạy qua, lại thấy người
đàn ông kia đem Phác Tuệ kéo vào lòng, vội vàng đem Phác Tuệ kéo lại trở lại, đôi mi xinh đẹp lộ ra ý cảnh giác,
"Này, tên biến thái,
ngươi muốn làm gì?" Sau khi nói xong, cô lại nhìn về phía Phác Tuệ,"Câu
không sao chứ? Hắn có chiếm tiện nghi của cậu không?"
Phác Tuệ
sửng sốt, vốn cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, trong lúc
nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ là ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông anh tuấn này, vậy mà lại xấu hổ.
Niếp Ngân đột nhiên nhìn người phụ
nữ trước mặt, tóc ngắn xinh đẹp đôi mắt dường như có thể đâm bị thương
người khác, cho dù tràn ngập lòng thù địch, vậy mà lại nhìn người khác
nghỉ chân, thế nhưng mặt cô lúc đó...
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Hắn đột nhiên hỏi, âm thanh nhàn nhạt, giống như đó là âm thanh của thiên nhiên.
Lãnh Tang Thanh có chút sửng sốt, cái tên ngu ngốc này không phải là người
cô đánh đó chứ? Chỉ có điều... Bây giờ Niếp Tích hình như thay đổi phong cách rồi, vẫn anh tuấn như trước, nhưng không tìm thấy chút ngạo mạn
kiêu căng nào. hơn nữa... Hơn nữa cái gì chứ?
Trong đầu suy nghĩ không ngừng, bổng nhiên nghĩ tới một từ - thâm trầm!
Không sai, chính là thâm trầm! Ngày hôm nay Niếp Tích hình như không giống
với ngày hôm đó, đứng đắng thế này, âu phục trên người mỗi đường nét đều cực kì cao quý, có thể thấy rõ từng chi tiết đều được chú trọng, mặc dù sắc mặt thản nhiên, nhưng dù sao cũng khiến người ta có cảm giác không
thể nhìn thấu tâm tư, dường như, cho dù hắn cười, cũng là một sự nguy
hiểm.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tang Thanh lại