
nh em các người không có ai tốt!"Niếp Tích không để ý đến lời "Khen" của Lãnh Tang Thanh, một tay chống cằm, dáng điệu đang suy nghĩ đến chuyện gì."Song sinh, anh vào đây sao cả cửa cũng không gõ?" Lãnh Tang Thanh hỏi, ngẩng đầu nhìn anh đang suy nghĩ."Đừng có nói giống như một người xấu như thế, nơi này là phòng bệnh, cửa vốn
không khóa, vả lại mấy ngày nay tôi đều ra vào như thế." Niếp Tích nhìn
ánh mắt của cô, có phản ứng rất mạnh.Trong lòng Lãnh Tang Thanh xuất hiện một nổi sợ, cố ý vô tình mà tùy tiện hỏi một câu: "Anh lại âm mưu làm cái gì đây?""Không phải tôi lòng dạ tiểu nhân sao? Tôi đang nghĩ cô - cùng Ngân kia rốt
cục có quan hệ gì?" Niếp Tích nói đầy ý tứ, trong ánh mắt chứa một điều
khác biệt, ngay sau đó hỏi một câu trúng tim đen: "Có phải cô yêu Niếp
Ngân không?""Đáng ghét! Anh là quỷ đáng ghét! Ra khỏi đây,
tôi không muốn thấy anh!" Giống như chạm tới tử huyệt của cô, cả người
Lãnh Tang Thanh lập tức trở nên kích động, có điều cũng không khôn ngoan mà chọn nóng nảy rồi, để che giấu sự xấu hổ trong lòng.Niếp
Tích cười mà tránh né cái gối bị ném tới bất ngờ của Lãnh Tang Thanh:
"Này, Lãnh Tang Thanh, lần này tôi tới đây là thay cha hỏi cô."Lãnh Tang Thanh nghe vậy liền ngẩn ra, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của
bác đó, hành vi cử chỉ cũng trở nên thông minh hơn, hiền lành mà ngồi
trở lại trên giường."Bác ấy vì sao không gọi tôi tới tự mình hỏi?"Niếp Tích nhặt cái gối lên, để trả lại cho cô, xoay người ngồi trên sô pha,
gác hai chân lên bàn trà: "Cha nói lúc cô với ông ấy nói chuyện sẽ căng
thẳng, cho nên để tôi tới hỏi cô một chút."Tim Lãnh Tang Thanh lại mọc lên chút ấm áp."Ông ấy kêu tôi hỏi cô, cảm thấy Somalia này thế nào? Có thích cảnh vật và
con người ở đây không?" Sau khi nói xong, Niếp Tích uống chút trà."Không thích! Ở đây không có một người tốt! Ngoại trừ Niếp bá bá ... Ách, còn
ngoại trừ Tần quản gia!" Dáng vẻ Lãnh Tang Thanh thở hổn hển vô cùng
đáng yêu."Không nên như thế." Niếp Tích xua tay một cái:
"Đừng đem tâm tình trong lòng mà nói vậy, trả lời nghiêm túc, tôi muốn
đi báo có kết quả.""Vì sao muốn hỏi mấy vấn đề này?” Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà hỏi.Niếp Tích nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Có trời mới biết, tôi chỉ phụng mệnh mà làm thôi."Lãnh Tang Thanh trừng mắt, đắc ý cùng hả giận đều ở trong khóe mắt: "Vậy chị sẽ nghiêm túc trả lời cho ngươi, chị rất thích ở đây."Niếp
Tích không mảy may để ý đến sự khêu khích của cô, trên mặt vẫn là bộ
dáng coi thường: "Vốn là chị, may mà cô nói trước với tôi, không thì
theo mặt mũi của cô, tôi cứ nghĩ có nên gọi cô là mợ không đấy." Nói
xong, anh hiên ngang mà mở cửa ra ngoài."Ngươi!" Lãnh Tang Thanh cắn chặt đôi môi hồng thuận của cô.Lại một cái gối hướng về phía bóng lưng của Niếp Tích bay tới, nhưng lại
nện lên đầu Niếp Ngân vừa đẩy cửa đi vào, anh một tay dễ dàng bắt được,
mặt không chút thay đổi đi đến.Tim Lãnh Tang Thanh lại đập
nhanh một nhịp, gương mặt trong nháy mắt ửng đỏ, dưới tình thế cấp bách, cô kéo chăn giấu mình bên trong, cuộn mình trong một góc giường."Tích!" Niếp Ngân biểu hiện bất ngờ, nhưng cũng không hề ngạc nhiên, liếc mắt
nhìn Lãnh Tang Thanh dùng chăn che mình trên giường.Niếp Tích hiển nhiên nhạy bén mà chú ý tới ánh mắt của anh, bất đắc dĩ nắm chặt
mũi, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, vén mạnh chăn lên.Một người quần áo chỉnh tề, tóc không rối, Lãnh Tang Thanh hoàn toàn lộ ra trong mắt Niếp Ngân."A!" Lãnh Tang Thanh hét lên."Này, đại ca, anh dù sao cũng đừng hiểu lầm nha!" Niếp Tích vô tội mà giải thích."Ngươi vào đây làm gì?" Niếp Ngân nhạt nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua Lãnh Tang Thanh trên giường, không để ý đến cô."Tôi đến, là muốn hỏi chị dâu mấy câu." Niếp Tích vừa cười vừa nói.Nghe được hai chữ "Chị dâu" Lãnh Tang Thanh lén mở tay ra, nhìn vẻ mặt Niếp
Ngân, mà trên mặt Niếp Ngân không có biểu cảm gì, giống như không để tâm đến cách gọi của anh, cũng không quan tâm ai gọi ai..."Hỏi cô ấy cái gì?" Vẻ mặt Niếp Ngân bình tĩnh."Muốn biết hả? Anh hỏi cô ấy đi, tôi đi." Dứt lời, Niếp Tích đưa vai, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.Niếp Tích đi rồi, Niếp Ngân cũng không nói chuyện với Lãnh Tang Thanh, một
mình đi tới bên cửa sổ, từ trong túi lấy ra một hộp diêm châm điếu xì
gà, làn khói lượn lờ, đoán không ra anh nghĩ cái gì.Lãnh Tang Thanh ngồi dậy, lộ vẻ tức giận mà theo dõi anh, sau một lát, cực kỳ ủy
khuất mà quyết định phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước mắt, "Này, anh vào đây làm gì?"Niếp Ngân không nói gì, đôi mắt chim ưng vẫn
nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay thật nhiều mây, che kín hơn nửa ánh
sáng, chiếu vào trên mặt anh, lộ vẻ vô cùng lạnh lùng, lại đặc biệt xa
cách.Lãnh Tang Thanh vốn muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, nhưng bị Niếp Ngân lờ đi, khiến cho cô càng thêm xấu hổ.""Có thể nói cho tôi anh đang suy nghĩ gì không? Biết đâu hai người bàn bạc, sẽ có biện pháp giải quyết."Niếp Ngân hít sâu một hơi xì gà, nhả khói ra tiếng "Hô", đây là lần duy nhất anh phát ra âm thanh, giống như căn bản không nghe thấy câu hỏi của
Lãnh Tang Thanh, thậm chí đến mức căn bản không thấy Lãnh