
mãnh liệt điên
cuồng, giống như đốt lửa trong rừng, trong xương cốt tứ chi của anh mà
chảy, tình cảm mãnh liệt dường như dời cả ngọn núi mang tất cả cuốn vào
cơn sóng lớn, trong nháy mắt bao phủ cô."Niếp, Niếp Ngân!"
Lãnh Tang Thanh muốn đẩy anh ra, lại bị hương thơm quen thuộc trên người anh vương vấn, phản kháng của cô cũng trở nên vô lực, tim, tuy trở nên
có chút sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ lại lại chiếm lĩnh toàn bộ.Bàn tay to thon dài của Niếp Ngân chậm rãi hạ xuống thăm dò, hô hấp ngày càng trở nên nặng nề.Một trận tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân của cô, thân thể của anh buột
chặt, mang theo một chút đau đớn. "Đừng ... Niếp Ngân... Tại em trước
khi đi khỏi ... Xin cho em lưu lại một ... Hình ảnh đẹp..." Lãnh Tang
Thanh cắn môi, giọng nói gần như cầu xin."Đi khỏi?" Trong mắt Niếp Ngân hoàn toàn là chiếm giữ, sau khi đem hai tay của cô cố định
trên đầu giường, vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, "Là ai cho phép em
đi?"Lãnh Tang Thanh cố sức mà giãy giụa hai tay nhưng vẫn là
uổng công: "Em đường đường là một người trưởng thành, khi nào muốn đi
khỏi còn muốn được phép của người khác sao?""Người trưởng
thành!" Ba chữ này khiến cho ngọn lửa đang thiêu đốt trong người Niếp
Ngân dường như được thêm củi, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt u ám trong phút chốc như muốn phá tan thứ gì đó, rồi lại nhanh
chóng đè xuống, ngón tay nhịn không được mà chạy trên người như châu báu của cô, "Không có sự đồng ý của anh, cho dù là chân trời góc biển với
tại trên giường này có gì khác nhau.""Niếp Ngân..." Lãnh Tang Thanh cảm thấy toàn thân đều run rẩy, âm thanh yếu ớt, vào trong tai
đàn ông lại càng thêm mê hoặc. Cô muốn giãy giụa, thật ra cô có thể giãy giụa, thế nhưng... Trong lòng cô không cho phép cô làm như vậy, chí ít, cô trong giờ khắc này, trong lòng và thân thể hoàn toàn trái ngược.Niếp Ngân nương theo ánh trăng trên người cô, lên đến cổ, trắng nõn, tinh
tế, mập mờ trong ánh sáng nhu hòa, bộ ngực nở nang càng thêm mượt mà
theo đường cong cơ thể, ánh sáng mỹ lệ đều bị người phụ nữ này mê hoặc.Anh không thể điều khiển được tình cảm của mình mà cúi xuống, một chút bất
lực lại có chút tình ái không thể kiềm chế nổi, đầu lưỡi dán chặt trên
da thịt cô, mùi vị ngọt nào của cô, nhưng lại đem cô đẩy ra khi mãnh thú đột nhiên kích động."Niếp Ngân?" Lãnh Tang Thanh vốn bị anh
đùa đến mê loạn, toàn thân của cô ngưa ngứa cùng tê dại khiến cô hơi run rẩy, khô nóng khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ảm giác xa lạ mà đỏ
bừng, thấy anh không hiểu vì sao đột nhiên đẩy cô ra, một tầng nước
trong đôi mắt khó hiểu cùng hoang mang.
Chương 26: Không cách nào đoán được Niếp Ngân (2)"Niếp Ngân?" Cô gọi khẽ tên anh."Cách xa tôi một chút!" Khác với vừa rồi, Niếp Ngân có vẻ rất lạnh lùng,
giọng điệu cảnh cáo cũng có chút thô lỗ, vùng trán tao nhã dường như
nhiễm phải chút phiền chán.Lãnh Tang Thanh sửng sốt, tim có một chút đau đớn, như bị kim đâm, lan ra toàn thân. Cô làm gì khiến anh chán ghét như vậy?"Còn không đi? Tôi muốn nghỉ ngơi!" Niếp Ngân không nhìn cô, chỉ hơi nâng giọng."Này, anh thật quá đáng." Lãnh Tang Thanh làm sao chịu được anh tâm tình bất
định như vậy, nhíu mày hét lên với anh. Ghét cô, còn cứu cô?Niếp Ngân xoay người, nhìn thẳng cô, cô thấy ánh mắt anh trờ nên u tối, âm
thanh chuyển lạnh: "Tôi nói lại lần cuối cùng, ra ngoài! Nếu không thì
cô, nhất định sẽ hối hận!"Lãnh Tang Thanh cảm thấy khiếp sợ,
cô lần đầu tiên thấy anh dùng ánh mắt u tối này nhìn cô, trong bóng tối
này ẩn giấu một thứ gì đó đáng sợ, khiến cô cảm thấy cổ họng khô khốc,
khiến cô cảm thấy một loại sợ hãi khó hiểu, nghĩ cũng không nghĩ nhiều,
trực tiếp mở cửa đi ra.Nhìn bóng dáng bỏ chạy của cô, vẻ mặt
Niếp Ngân lại dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giống như biểu cảm khuôn
mặt thường ngày, thế nhưng, tâm không cách nào bình yên nữa.Ngay vừa rồi, anh vậy mà muốn chiếm lấy cô gái ấy! Loại giày vò này làm anh
thật đau, nếu không phải kịp thời đẩy cô ra, anh nhất định giống như dã
thú hung hăng xúc phạm cô, đem cô xé nát, chiếm đoạt, không chút dư
thừa!Cô là em gái của Lãnh Thiên Dục!Anh không muốn cùng Lãnh gia có bất cứ quan hệ gì, đây là lời hứa trước đây của anh vối Thượng Quan Tuyền.Niếp Ngân siết chặt tay, nhắt hai mắt, lông mày lộ vẻ ẩn nhẫn.Sáng sớm hôm sau.Bầu trời đầy mây.Lãnh Tang Thanh mất ngủ, ôm gối tựa đầu giường, nhớ lại cảnh ngày hôm qua,
Niếp Ngân hôn cô, rồi lại chán ghét đẩy cô ra, làm cô không hiểu, thực
sự không hiểu, cắn cắn môi, nhịn không được mà cầm lấy điện thoại ở đầu
giường, cô rất muốn rất muốn gọi điện tìm ai tâm sự một chút, muốn đem
nổi lòng nói ra.Thực ra cô muốn nói chính là, e rằng, khi
Niếp Ngân xuất hiện ở Niếp môn cứu cô, lòng của cô đã không thể bình yên rồi, hoặc là, cái liếc mắt dưới gốc cây anh đào, lòng của cô đã bắt đầu không bình yên rồi.Cô muốn nói cho mọi người, cô thích một
người đàn ông rồi, người đàn ông này tuy thần bí khó lường, nhưng hình
dáng tao nhã chính chắn thực sự khiến tim cô đập thình thịch, làm sao
bây giờ? Thích một người đàn ông mùi vị