Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325760

Bình chọn: 10.00/10/576 lượt.

thế nào? Cô cũng từng thích Tiêu Tông, nhưng cảm giác không giống thế này, cho dù tối hôm qua người đàn

ông kia lộ vẻ chán ghét đẩy cô ra, cô vẫn nghĩ đến anh, mỗi lần nghĩ đến anh, tim cô đập liên hồi.Cố gắng đè xuống, đừng nhảy, đừng

nhảy! Lãnh Tang Thanh, ngươi có phải là con gái không? Sao thích anh mà

lại khinh địch như thế? Anh đã nói anh thích ngươi chưa? Sao lại nhớ mãi không quên như vậy?"A" Cô giấu đầu dưới gối, hét lớn, "Phiền chết đi được, phiền chết ta rồi! Niếp Ngân, cái tên hèn hạ này!"_______________________________Ngoài cửa sổ ở đình nghỉ mát, hôm nay thật náo nhiệt, người làm tới tới lui

lui, trên bàn cơm có hai người giống nhau như đúc, còn có cha của bọn

họ."Các con của ta, các con cũng làm chuyện đó sao! Ngân nhi

bỗng nhiên xuất hiện, hẳn là sợ cái lão già Niếp Nhân Thế kia rồi." Niếp Nhân Quân hoa chân múa tay, mới sáng sớm, ông vậy mà đã uống một ly

rượu đỏ rồi."Rất đáng tiếc, lúc đó con cũng không chứng kiến, chỉ là từ tiếng động có thể nghe ra bầu không khí lúc đó có nhiều xấu

hổ." Niếp Tích cười đùa, cánh tay đặt trên vai Niếp Ngân.Niếp Ngân cười yếu ớt, không nói gì.Anh thích cảm giác này, bất luận là đang nói gì, người trong nhà chọc ghẹo

nhau mà cười, anh sẽ cảm thấy thế giới này rất bình yên, nơi này là nơi

bảo vệ cuối cùng trong lòng anh, cho nên bất luận kẻ nào cũng không được xâm phạm, bản thân giao tiếp cho tới bây giờ đều tuyên bố không có

người nhà, bởi vì anh sợ kẻ khác sẽ đến nơi này, tìm đến đây."Chỉ có điều cái lão già kia bỏ qua ta trong mắt, vậy mà cần trái tim Tích

nhi để đổi lại trái tim bệnh tật của con hắn, món nợ này ta nhất định sẽ cùng hắn tính rõ ràng." Trong mắt Niếp Nhân Quân hiện ra một tia sắc

bén."Cứ như vậy đi, loại chuyện này bất luận thế nào trong

tôn thất sẽ bị người khác nắm đằng chui." Niếp Ngân bưng ly rượu, chạm

ly với Niếp Nhân Quân, tao nhã mà nhấp một ngụm: "Hắn bây giờ gần điên

rồi, để cho những người khác biết chuyện của hắn, đối với cha không phải càng có lợi sao? Đổi lại người phải lưu ý chính là quản gia La Sâm."Trong mắt Niếp Nhân Quân hiện lên một tia hưng phấn: "Ta vốn nghĩ con đi rồi, bây giờ lại ở lại, có phải là có ý sẽ ở lại đây không?"Niếp

Ngân thu lại ý cười trên mặt, lắc lắc ly rượu đỏ, có chút suy nghĩ. Niếp Nhân Thế quả thực sắp điên rồi, nhưng anh quên mất, cha anh bây giờ

cũng không phải người bình thường, ngăn toàn bộ tranh chấp, chỉ là muốn

bảo vệ tốt mảnh đất cuối cùng trong lòng anh.Anh không nói gì, nhưng ánh mắt Niếp Nhân Quân vẫn tìm kiếm câu trả lời."Chúng ta đừng đề cập đến những chuyện này trước, hôm nay là ngày đại ca khỏi

bệnh, chúng ta ngoại trừ chúc mừng, vui vẻ, còn muốn gì nữa nào?" Niếp

Tích nhìn ra nguyên nhân khiến cho bầu không khí không thoải mái, ở một

bên mà giảng hòa.Niếp Nhân Quân bỏ ánh mắt hùng hổ xuống, giơ ly lên, chúng ta cụng ly, chỉ có điều chuyện phải đối mặt, thì cuối

cùng cũng phải đối mặt."Niếp Ngân cười nhạt một tiếng: "Không sai, không cách nào thay đổi, thì trước sau gì cũng không có cách nào thay đổi."Sau đó, ba người cụng ly, một hơi uống cạn.____________________________________Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.Lãnh Tang Thanh ghé vào cửa sổ nhìn một màn ngoài đình nghỉ mát, Niếp Ngân

đã trở lại! Chính xác là, cô thấy toàn bộ quá trình ba cha con họ dùng

cơm, dựa vào thời gian mà tính ra, hẳn là anh không sai.Một hồi những bước chân, trên giường cô càng rối rắm, ôm gối, giả vờ chưa thức.Làm sao bây giờ? Hôm nay gặp anh, câu đầu tiên nên nói cái gì? Lãnh Tang

Thanh ơi Lãnh Tang Thanh, ngươi có thể có tiền đồ một chút không?Cách cửa chậm rải đẩy ra, bước chân nhẹ nhàng mà thong thả tiến vào.Trên mặt Lãnh Tang Thanh càng hồi hộp, đôi mi xinh đẹp khóa chặt, đôi môi trơn bóng mím thành một đường.Tiếng bước chân dừng ở trước giường, cả buổi không thấy âm thanh vang lên, Lãnh Tang Thanh biết Niếp Ngân đang nhìn mình.Thế nào? Xấu hổ sao, nói lúc tính mạng anh nguy kịch là bản tiểu thư đã

xuất máu của mình ra để cứu anh, tối hôm qua anh đối xử lạnh lùng với

tôi như vậy, nhất định là cảm thấy hổ thẹn chứ? Nhất định tới xin lỗi!

Lãng Tang Thanh thầm nghĩ.Trong phòng vẫn im lặng, ngay cả

tiếng làm cỏ ngoài cửa sổ cũng dừng lại, Lạnh Tang Thanh thậm chí còn

hoài nghi có phải bản thân đã ngủ rồi không.Niếp Ngân này không phải rất phong độ sao? Nhưng sao vẫn chưa nói, chẳng lẽ muốn cô chủ động mở miệng sao?Như cũ ... Im lặng ...Lãnh Tang Thanh không kìm nổi nữa, tức điên người mà ngồi dậy, ra sức ném

cái gối về phía đối phương, nhưng chân tay vụng về mà ném xuống đất."Này, anh thật là đáng ghét ..." Nói còn chưa nói xong, cô lại ý thức được

bản thân đã mắc sai lầm, mặc dù không nói gì, nhưng trên vẻ mặt người

này luôn lộ vẻ ngang ngạnh, người này đúng là Niếp Tích."Ném

sai người sao, còn không chịu nhận lỗi?" Vẻ mặt tươi cười xấu xa của

Niếp Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi của Lãnh Tang Thanh.Lòng Lãnh Tang Thanh tràn đầy thất vọng, híp mắt, nhìn người đan ông thân

hình như chữ T trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn tức giận nói: "Bất lịch sự? A


Teya Salat