
a anh, anh nhất
định có thể mang em ra ngoài, cho nên dù có thế nào, em nhất định phải
lấy lại tinh thần nhìn thẳng phía trước, đừng để bản thân mình đi xuống, biết không?" Nói xong, anh dịu dàng lấy ngón tay vuốt những sợi tóc
trên trán của Lãnh Tang Thanh.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi
nhanh thôi!" Lãnh Tang Thanh giục Tiêu Tông chạy lên lầu, trong lòng
xuất hiện một tia khác thường, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới sẽ cùng Tiêu Tông ở cùng một chỗ, cho tới giờ cô đối với anh có chút động
lòng, nhưng ngày hôm nay lúc thực sự đơn độc ở cùng anh ở một chỗ hình
như còn thiếu một chút hứng thú?
Tối nay, thấy được vật trấn quốc chi bảo vô giá bị mất, cùng với mấy bức tranh sơn dầu chưa thấy bao giờ và những món đồ xa xỉ.
Ánh nắng tươi sáng.
Mặt trời vừa hiện ra, tiếng chim muôn ca hát liền vang lên, vui vẻ bay giữa không trung, biểu diễn kỉ thuật nhảy múa đẹp nhất; vội vàng muốn thử
sức trên thảm cỏ xanh, chúng nó đong đưa, nhưng lại không cẩn thân mà mà rơi xuống hồ nước, thành một khối giống như đứa trẻ mới tắm xong, nhìn
da dẽ toàn thân khiến trong lòng người ta ngứa ngái; dưới bụi cỏ chú sâu non bận rộn di chuyển, cho dù có nhiều người bạn đồng nghiệp cùng làm
việc, chúng nó vẫn sẽ gọn gàng, chỉ có điều chờ chú chim nhỏ đói bụng,
ai biết được chúng nó vẫn còn trật tự như trước...
Một buổi sáng với sức sống tràn trề, đúng là cảnh Lãnh Tang Thanh thích nhất, đáng tiếc ngày hôm nay, cô không nhìn thấy.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng đánh thức giấc ngủ của Lãnh Tang Thanh. Cô bận rộn cả đêm, đến ba giờ sáng mới ngủ được.
Cô ngồi dậy, đôi mắt vốn không có mở, chân muốn bước xuống giường nhưng
căn bản không nghe lời sai khiến, lắc lắc đầu vài cái, xong, đầu lại
dính với gối.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa bổng trở nên gấp rút, thực sự muốn xé rách cái đầu của Lãnh Tang Thanh.
Cô híp mắt, nhìn về phía cửa phòng vẫn còn đang bị gõ, thực phát điên mà
gãi gãi đầu tóc rối bời chưa tỉnh ngủ của mình, hạ cặp xương quai xanh
đầy ắp, xem ai lại làm loạn lên thế.
Cô thở dài, hết sức không tình nguyện mà nói: "Vâng. Ai đó?"
Âm thanh tràn đầy oán giận lại bị che giấu bởi tiếng đập cửa, ngoài cửa không có tiếng trả lời, vẫn vang lên âm thanh mạnh mẽ.
"Đừng đập nữa! Tới rồi!" Cô mặc áo ngủ vào, dường như có cả ngọn núi đè lên người, loạng choạng đi tới cửa.
Cánh cửa mở ra, Tiêu Tông thoáng cái lắc lắc vai của Lãnh Tang Thanh, vội
vàng hỏi: "Không có việc gì chứ? Tang Thanh! Em không sao chứ? Nói xong, vào trong phòng tìm tới tìm lui.
Hành động này dọa Lãnh Tang
Thanh nhảy cẩn lên, cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa, tất cả thần kinh cũng đề cao cảnh giác: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Cô rón rén theo
sát sau lưng Tiêu Tông.
"Em không ngửi thấy mùi gas nồng nặc như vậy sao?"
Lãnh Tang Thanh thức cả đêm, có ngửi thấy mùi gì đâu, bất quá vẻ mặt chỉ
càng thêm hốt hoảng: “Hả? Có sao? Mau giúp em dọn sạch sẽ!” Lãnh Tang
Thanh giống như cứu hỏa, vội vàng mở rộng tất cả cửa phòng để điều hòa
không khí, cầm hai cuốn tạp chí, liều mạng mà quạt ra bên ngoài, Tiêu
Tông ở một bên, đôi mắt theo Lạnh Tang Thanh hết nhìn đông rồi lại nhìn
tây, vẻ mặt vô tội mà sững sờ tại chỗ.
"Anh là bắt chước đồng hồ để bàn sao? Đừng chỉ có đôi mắt là mở to, mau giúp đi!" Lãnh Tang Thanh phàn nàn đầy tức giận.
Tiêu Tông giống như mới phản ứng trở lại, cũng cầm lấy hai quyển tạp chí,
học bộ dạng của Lãnh Tang Thanh gắng sức mà quạt, mặc dù anh vẫn không
hiểu lắm rốt cục xảy ra chuyện gì.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến
tiếng đóng cửa, Lãnh Tang Thanh rón rén chạy đến cửa ló đầu nhìn, hình
dáng La Sâm đang ở ngoài hành lang, đang đi về phía bên này.
Nỗi
lo lắng bỗng dâng lên, lộ rõ hai hàm răng sáng bóng, tức giận mà cắn môi dưới, dáng dấp giống như người đàn ông uống rượu xong có thể gây ra bất cứ chuyện gì.
"Làm sao vậy?" Tiêu Tông vẫn dùng lực quạt như cũ.
Lãnh Tang Thanh không nói gì, nhìn xung quanh, con mắt nhìn đến chỗ que diêm đặt bên cạnh giá cắm nến.
"Cháy rồi ! ! !" La Sâm còn cách phòng của Lãnh Tang Thanh hơn mười thước,
chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai, hắn vội vã tăng
tốc chạy đến. Chân trước vừa mới bước vào cửa, thì Lãnh Tang Thanh ở
phía sau hắn mà chạy ra:"Mau! Chữa cháy!" Cô chỉ vào ngọn lửa trong
phòng, lớn tiếng hô.
Âm thanh ầm ĩ cũng kinh động đến giáo sư Tra Nhĩ, ông vừa chạy vừa lau mắt kính:"Cứu người trước! Cứu người trước!"
La Sâm vô cùng bình tĩnh, nhìn thoáng qua người trong phòng còn đang cầm
tạp chí, lo lắng bất động, vẻ mặt Tiêu Tông khó hiểu, ánh mắt nhìn toàn
bộ căn phòng, sau đó vô cùng nhanh nhẹn mà mở cửa phòng lưu trữ, lấy ra
một cái bình màu đỏ: "Tiêu tiên sinh đi ra ngoài cửa trước được chứ."
Giọng điệu có chút tức giận, nói xong chạy vọt vào phòng.
Một
dòng khí trắng cuồn cuộn xuất hiện trong phòng, mọi người đồng thời bịt
mũi. Trong chốc lát, quản gia La Sâm cũng đi ra, ở cửa vuốt vuốt vật
trên người, vài người vội vàng cách khỏi chỗ hắn hơn một thước.
"Không kinh động đến cô chứ, Lãnh tiểu thư." La Sâm mặc dù nói vậy, nhưng lại nghe ra