
không phải..." Cô kinh ngạc chỉ vào bức tranh chân dung trên tường.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để thưởng thức, cũng không phải là thời gian phá án, mà là thời gian "Đào tẩu". Hai người còn lại không hề trả lời cô.
Ba người xem xét toàn bô không gian, thậm chí bao
gồm cả ngăn kéo và thùng rác, nhưng phát hiện ở đây chỉ có tường, căn
bản không có đường rời khỏi.
"Có phát hiện ra cái gì không?"
"Không có"
"Ở đây hẳn là có mật đạo, có lẽ không dễ dàng bị chúng ta tìm ra."
Mọi người lại gom lại một chỗ.
"Chẳng lẽ chúng ta không ra khỏi đây được sao? Sinh nhật con gái của tôi sắp
đến rồi, nó cần tôi." Giáo sư Tra Nhĩ tự nói tình hình của bản thân, đầu tóc đều bị bản thân gảy đến rối tung.
"Không đâu, thả chúng ta
ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian." Lãnh Tang Thanh đi đến bên cạnh giáo
sư Tra Nhĩ, đem hai tay của ông đặt vào trong tay mình.
Tiêu Tông nghiêng mặt ra, đột nhiên ngưng động, "Nếu chuyện này bảo mật như vậy,
bọn họ không phải sẽ không hi vọng có nhiều người còn sống mà biết
chuyện này sao."
"Tôi cảm thấy loại chuyện này sẽ không xảy ra,
nếu không lúc đó bọn họ sẽ không bịt kín mắt chúng ta, mới đưa chúng ta
tới nơi này." Lãnh Tang Thanh nói ra suy nghĩ trong lòng khiến cho tảng
đá nặng trong lòng hai người được thả xuống, cô tiếp tục nói: "Còn một
chuyện, lúc nãy chúng ta đi vào phòng khử trùng, tôi chú ý tới cái người quản gia kia lúc ông ta lấy ra năm bộ quần áo khử trùng, chúng ta có
năm người mỗi người một bộ, bên trong còn có hai bộ."
"Hả?" Hai người yên lặng mà suy nghĩ một chút, hết sức chăm chú mà nghe phân tích của Lãnh Tang Thanh.
Một người tài giỏi như cô, đầu hai người kề sát trong mắt hiên ra một tia
sáng: "Nói như vậy, ngoài chúng ta, việc phẫu thuật này còn có thể dùng
đến những người khác, cho nên mấy ngày nay, bên trong còn có thể có
những người khác đến đây. Đừng quên, hội của chúng ta không phải chỉ có
ba người."
"Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này.” Tiêu Tông ở một bên bồi thêm một câu.
Lãnh Tang Thanh không nói gì, khóe miệng hơi cong lên, hai mắt có chút gian
ác, hai con ngươi đảo một vòng, loại vẻ mặt này phù hợp với khuôn mặt
thanh tú, nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, khiến cho người khác có phần sợ
hãi.
Cô gật đầu, chậm rãi, chậm rãi, đem tầm nhìn dời về phía sau bức tranh trấn quốc chi bảo, vẻ đắc ý càng lớn hơn.
Chương 17: Bị nhốt trong mật thất (2)
Bên trái cầu thang, có một hàng rào nhỏ màu trắng bằng gỗ vây quanh những
bụi cây huân y, làm cái nơi âm u này cũng có chút sức sống, một màu tím
biếc, có thể thấy ba người hòa thuận mà ở cùng một chỗ, có hoài nghi, có bàn bạc, có tính toán.
"Chúng ta hà cớ gì phải đi mạo hiểm? Theo như lời Thanh nhi nói, chúng ta ngoan ngoãn bắt tay hoàn thành phẫu
thuật, bọn họ không phải sẽ thả chúng ta ra sao? Tại sao muốn gây thêm
rắc rối?" Giáo sư Tra Nhĩ kéo lấy tay Tiêu Tông.
"Giáo sư Tra Nhĩ đáng kính, chúng ta chẳng lẽ phải -" Tiêu Tông vừa mới mở miệng lại bị Lãnh Tang Thanh bụm miệng.
Đôi môi mỏng hết sức tinh tế của Lãnh Tang Thanh mím lại, ngay lập tức hiểu rõ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô hoàn toàn hiểu ý.
"Giống
như lời của giáo sư Tra Nhĩ, chúng ta vẫn nên an phận mà chờ, sau khi
cuộc phẫu thuật hoàn thành suôn sẽ, chúng ta tự nhiên có thể rời khỏi."
Ánh mắt Lãnh Tang Thanh trở lại bình thường, khi đang nói chuyện, trên
mặt còn có thể lộ ra một chút khác thường.
"Không sai, chính là
như thế, ngươi phải hiểu rằng ta cũng không phải để ý đến thân phận ta
mà đè ép ngươi, ta chỉ nói ra nguyện vọng trong lòng của số đông." Giáo
sư Tra Nhĩ vỗ vỗ cánh tay Tiêu Tông, thành công mà nhún nhún vai, cả
người so với vừa rồi thả lỏng hơn nhiều.
Tiêu Tông điều chỉnh lại tâm trạng một chút, nhìn chằm chằm hai mắt của Lãnh Tang Thanh nhưng âm thanh lại như cũ: “Thế nào, ngay cả em cũng nghĩ như vậy sao?"
Lãnh Tang Thanh không hề trả lời anh, đi xuyên qua giữa hai người, cũng kéo
tay của hai người: " Đi thôi, đi thôi, mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi,
chúng ta trở về phòng ngủ một giấc ngon thôi."
Hai người một trái một phải, bị cô kéo thất tha thất thiểu đến cầu thang, lại bị cô đẩy trèo lên lầu.
Khi trèo lên lầu, Lãnh Tang Thanh lấy trong túi quần ra một cái bình đựng
bằng thủy tinh, bên trong chứa một dung dịch trong suốt lắc lư theo mỗi
động tác lên lầu của cô, tiếp theo khi mở ra, cô che mặt lại một chút mà nhìn, nhưng một tay không linh hoạt lắm, làm cho bình dung dịch rơi
xuống ở phía dưới trong bụi huân y.
"Tang Thanh, không có sao chứ!" Tiêu Tông quay đầu lại nhìn phía sau, lập tức đi xuống, "Anh giúp em nhặt lại."
Anh vừa muốn cất bước, lại bị Lãnh Tang Thanh túm vạt áo. "Không cần, chỉ là cồn khử trùng, không nên nhặt lại."
Tiêu Tông vừa mới phát hiện ra Lãnh Tang Thanh hình như có chút không bình
thường, dù sao cũng là một cô gái, gặp hoàn cảnh này chân tay luống
cuống, cũng là phản ứng bình thường, anh nhìn vào đôi mắt của Lãnh Tang
Thanh, trong ánh mắt lộ vẻ kiên cường: "Tang Thanh, em nghe anh nói, bất luận có khó khăn thế nào, chỉ cần em nắm được vạt áo củ