
gia Niếp môn kia.
"Nói thật đi, con người của anh không kém." Cô lại uống ừng ực một ngụm lớn
nước hoa quả sau đó lấy tay lau miệng mà nhìn anh, "Tiền bồi thường rất
sảng khoái, lại không giống như những người đàn ông khác, luôn tìm cách
biết được danh tính của người phụ nữ quấn lấy mình, với một người xa lạ
cũng tốt bụng như thế, anh nói nếu anh là người bình thường, tôi dám cam đoan anh là một người đàn ông tuyệt vời."
Môi anh vốn đang giãn ra lại hơi cứng lại.
"Thực ra anh cũng không cần xấu hổ, tình yêu chằng phân biệt tuổi tác, quốc
tịch, thậm chí...Ách, cũng có thể chẳng phân biệt giới tính. Lãnh Tang
Thanh thấy sắc mặt anh thay đổi, vội vàng an ủi: "Đồng tính và luyến ái, không phải điều cấm kỵ, mọi người đều nói, đồng tính luyến ái so với
những thứ tình yêu khác thuần túy tốt đẹp hơn."
"Cô cũng hiểu
biết rất nhiều." Niếp Ngân không có chút mảy may giải thích chuyện này,
giọng nói rõ ràng trầm xuống rất nhiều, như là tâm tình đang ngầm chịu
đựng thứ gì đó.
"Bây giờ mọi người đều cần học hỏi nhiều mà." Cô
cười giống như một con chuột, "Tôi đoán anh cũng giống như nhiều loại
đàn ông khác, dáng vẻ của anh rất Man, giơ tay nhấc chân cũng rất Man."
Ngoài miệng tuy nói vậy, trong lòng lại thấy đáng tiếc, nhìn một người
đàn ông ưu tú như vậy, làm sao lại đồng tính được chứ?
Buồn chết đi được.
"Cám ơn". Anh hơi trầm xuống, hai chữ không hờn không giận lạnh nhạt nói ra. Người phụ nữ này mắng người cũng rất khéo, cũng không biết đơn thuần
hay có tình giả bộ.
Lãnh Tang Thanh cho một miếng bánh lớn vào
miệng, mùi vị ngọt ngào khiến cho tâm tình của cô đặc biệt tốt, "Anh
thật sự đừng tự ti như vậy, nói không chừng tôi cũng có hứng thú với anh đó chứ."
Thật ra cô thầm nghĩ nên an ủi anh một câu. ai kêu anh
tốt bụng đưa chi phiếu bồi thường lớn như vậy chứ, nếu anh đã không cần
đền đáp, cô cũng sẽ không ngốc đến nổi vẫn còn muốn trả tiền, có thể nói những lời dễ nghe với anh một chút thì có sao đâu.
Niếp Ngân sau khi nghe vậy thì đem tầm mắt chuyển đến trên mặt cô, hơi nhíu mày, xem ra những lời này của cô nhất định có ý tứ.
Một lúc lâu sau,
"Thành phố này đủ cho cô chơi đùa bảy ngày, tôi đã trả tiền khách sạn bảy
ngày, chơi đùa bình thường sau đó trở về nhà được chứ." Anh chỉ cảm thấy bản thân có chút khó hiểu, vậy mà có thể cùng nha đầu này nói những
chuyện vô ích như vậy, nhìn đồng hồ, lại nghĩ sắp phải đối mặt với Niếp
môn kia, trong lòng có chút nặng nề.
"Anh phải đi sao?" Cô cũng
hiểu không thể bám lấy anh không tha, vừa nghe anh nói như vậy, lại thấy anh sắp rời khỏi, trong lòng có ít nhiều luyến tiếc.
Niếp Ngân
đứng lên, chỉnh lại cà-vạt một chút, "Cô có thể ở chỗ này ăn đến hừng
đông sáng ngày mai." Nói xong, xoay người muốn rời khỏi.
Tình cờ gặp nhau, anh không muốn cùng một người xa lạ lãng phí quá nhiều thời gian.
"Này" Cô ở sau lưng anh kêu một tiếng.
Anh dừng bước. xoay người nhìn cô, bên cửa sồ cảnh sắc đẹp đẽ như ngưng tụ trên người anh.
"Bữa cơm này anh cũng không ngại thanh toán chứ?" Cô cười gian xảo với anh, mặt mũi nhợt nhạt lộ ra đôi mắt linh hoạt.
Một tia thay đổi chảy vào lòng anh, thấy vẻ mặt của cô vẫn còn ra vẻ thông
mình như vậy, bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái, không nói một lời lập tức
rời khỏi.
Lãnh Tang Thanh che miệng cười, cô tuyệt đối tin anh là một người tốt...
_____________________
Sau khi chiếc xe thương vụ xa hoa dừng lại, một ga ra khổng lồ đập vào tầm
mắt, cánh cửa kho chưa từng đóng lại, người tài xế bước nhanh ra phía
sau mở cửa xe, lông mày Niếp Ngân hơi nhíu lại, nhưng vẫn từ trên xe
bước xuống. Sau khi đi qua ga ra, nhìn lướt qua, bên trong đại khái bày
đủ loại xe xa hoa đắc tiền trên thế giới, tiện nghi, số lượng có hạn, xe cổ, nhìn qua giống như một cuộc triển lãm xe, không dưới trăm chiếc, đủ loại.
Tần quản gia đón ngoài cửa, sau khi thấy thế liền nói:
"Những chiếc xe này đều là của em trai cậu, cậu ấy đối với xe thể thao
đặc biệt yêu thích, giống như cậu năm đó vậy."
"Hắn đâu rồi?" Niếp Ngân quay đầu lại đi về phía trước, giọng nói anh cất lên trong gió vẫn lạnh nhạt như thế.
"Ở trong nhà, gần đây Niếp môn xảy ra chút chuyện." Tần quản gia có chút
chần chừ, nhưng cũng không nói nhiều lắm, "Đại thiếu gia, lão gia chờ
cậu trong phòng sách."
Niếp Ngân gật đầu.
Phòng sách được
đặt trên tầng cao nhất của biệt thự, Niếp Nhân Quân là một người rất
thích đọc sách, cái phòng sách này là phòng lớn nhất trong biệt thự,
không cần nói đến số lượng sách, các loại sách, cũng có thể so sánh với
một thư viện tầm trung.
Các kệ sách được bày theo vòng tròn,
chính giữa vòng tròn là một bàn trà, toàn bộ bàn trà đều đươc đặc biệt
chế tác mà thành, vô cùng tinh xảo, mặt trên có thể thấy rõ từng đương
vân tuổi, nhưng chưa ai từng điếm qua, bởi vì, nhiều lắm.
Người
hầu mang trà vào cho Niếp Ngân và Niếp Nhân Quân sau đó lui ra khỏi
phòng. Toàn bộ phòng sách chỉ còn lại cha con Niếp Ngân.
Bầu không khí trong phòng sách có chút đè nén.
Niếp Nhân Quân bưng chén trà, uống một ngụm, "Con rời khỏi Niếp môn hơn mười năm rồi,