Old school Swatch Watches
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324691

Bình chọn: 10.00/10/469 lượt.

i đóng băng, sau đó lại ngăn đường đi của

cô, dĩ nhiên, anh cũng có đối xử "Nhân từ nương tay", đó chính là cho cô cơ hội tìm được anh.

Điện thoại di động, cô vĩnh viễn không sợ

không thể sử dụng, vĩnh viễn không sợ hết tiền trong tài khoản, bởi vì

anh sẽ làm cho cô trong thời điểm khó khăn nhất tìm được anh, thế nhưng, vì để phòng ngừa cô lấy tiền trong tài khoản đi mua sắm, anh chỉ cho cô cơ hội nạp tiền trong lần.

Lãnh Tang Thanh mỗi khi nghĩ tới cơ

hội thì hận đến nghiến răng, đây là tổng tài Lãnh thị! Người trong nhà

vì sao lại đi tính toán tiền bạc? Người trong nhà vì sao phải dùng quy

mô tài chính lớn như vậy để quản lý cô? Đây là thủ đoạn!

Thay

quần áo xong Niếp Ngân đi vào phòng khách, sau đó thấy một người nằm dài trên ghế sô pha, giống một thú cưng lại dường như là một người phụ nữ,

dáng vẻ lại như đang phát điên, đành phải dừng bước mà nhìn, ánh sáng mờ ảo rơi trên thân thể, khiến cho cả người cô dường như được bao phủ bởi

ánh sáng của đá quý, thật sự có tồn tại một dáng vẻ đẹp đến thế...

Niếp Ngân cúi đầu nhìn người phụ nữ đó, thấy cô bày ra bộ dạng chướng mắt,

hai hàng lông mày anh tuấn hơi nhướng lên, giọng nói có chút thờ ơ mà

hỏi, "Cô có vấn đề gì sao?"

Anh tự thấy lần này mình đặc biệt tốt bụng, đổi lại ngày thường, anh đã sớm lạnh lùng mà bỏ đi.

"Anh cũng nói, Somalia không phải nơi an toàn, anh đem tôi ném ở chỗ này ngộ nhỡ gặp phải chuyện không hay thì sao?" Lãnh Tang Thanh cảm thấy có

chút áy náy, thật ra người này nhìn qua rất tốt.

"Có thể xảy ra

chuyện gì?" Niếp Ngân có chút không hiểu lời cô, "Tôi đã cảnh cáo cô,

chơi đùa một hai ngày xong rồi thì nhanh chóng về nhà."

Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách hai người rất gần, gần đến nổi cô có thể nhìn thấy sự kiên trì trong mắt anh, hóa ra đôi mắt anh có thể

thâm thúy đến như thế, gần như vậy mà không nhìn ra trong lòng anh rốt

cục đang suy nghĩ cái gì? Không khỏi muốn dò xét thêm nữa, muốn nhìn

thật rõ.

Động tác của cô khiến Niếp Ngân lùi về sau một bước, lạnh lùng hỏi: "Cô nhìn cái gì?"

"Một đại nam nhân còn sợ bị nhìn hả?" Cô không nhịn được cười cười, lại đặc

biệt nhịn xuống ý cười với anh, trong tay giơ lên một tờ chi phiếu, "Đây là món tiền tôi không nghĩ sẽ lấy của anh, coi như tôi mượn của anh

đi."

Niếp Ngân khó hiểu mà nhìn cô, như là suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau nhàn nhạt lên tiếng, "Tùy cô." Đẩy cánh tay cô ra.

Lần này Lãnh Tang Thanh không đuổi theo như trước, chỉ cắn môi đứng tại

chỗ, không nhúc nhích mà nhìn anh, giống như đứa trẻ ở nhà bị cha mẹ vứt bỏ.

Niếp Ngân mở cửa phòng, một chân đã bước ra ngoài, nhưng lại vô thức mà quay lại nhìn cô một cái, ánh mắt lộ ra một chút phức tạp,

sau đó nhíu mày rời đi.

Mọi thứ lại yên tĩnh ...

Yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe tiếng hít thở.

Lãnh Tang Thanh có chút chán nản đi trở về phóng khách, đem bản thân nằm sấp trên sô pha, mệt mỏi mà nằm xuống, mục đích cô đến Somalia là để giải

sầu, hiện tại trong tay còn có một số tiền đáng kể, khách sạn cũng tốt

như vậy, thức ăn cũng rất ngon không phải sao? Vì sao trong lòng cô

ngược lại có chút không vui?

Dứt khoát chôn đầu dưới gối, muốn

dùng thời gian nhanh nhất điều chỉnh tâm trạng của bản thân, đáng tiếc

chỉ uổng công, giờ khắc này cô cảm thấy chưa bao giờ cô đơn đến vậy!

Cho tới giờ cô đã quen xuất phát một mình, cho dù cởi ngựa trên thảo nguyên đầy gió hay leo lên đỉnh núi cao cô đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lần

này vì sao lại cảm thấy cô đơn chứ?

Lúc trong lòng cảm thấy bất

ổn, cô hình như lại nghe thấy bước chân của người đàn ông, đúng là âm

thanh đang dẫm trên thảm trải sàn, vững vàng kiên định...

Ngẩng mạnh đầu lên, bốn mắt chạm nhau giữa không trung, tựa như ngay sau đó ngã nhào vào lòng người đàn ông này.

Thời gian trong nháy mắt như dừng lại, lúc này đây, cô thấy trong đôi mắt

anh hình như là bóng dáng cô, đáng thương giống như một chú chó nhỏ bị

vứt bỏ...

"Anh..." Trong lúc nhất thời đã quên đứng dậy, cô chỉ biết giương to mắt mà nhìn anh.

Niếp Ngân từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi trên sô pha, không

nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn cô, một lúc sau mới mở miệng, "Tôi đang lúc đói bụng, cùng nhau đi ăn đi."

Anh cũng không hiểu trong lòng

mình ra làm sao nữa, trước khi đi anh nhìn vẻ mặt của cô vậy mà có chút

không đành lòng, ánh mắt của cô nhìn qua như bất lực, giống như đứa trẻ

sợ bị người lớn bỏ rơi, làm cho anh đã đứng trong thang máy rồi mà vẫn

không thoát khỏi đôi mắt bất lực đó, là xuất phát từ đồng cảm hay vẫn

còn thứ khác?

Anh không rõ lắm.

Lãnh Tang Thanh vốn không nghĩ tới anh sẽ quay lại, cả nữa buổi mới nói ra một câu hoàn chỉnh, “Anh không phải đã đi rồi sao?"

Niếp Ngân dường như lười biếng nói những lời vô ích với cô, bàn tay to lớn

đem cả người cô trên sô pha đứng dậy, giống như đang nâng một thú cưng,

"Tôi cho cô mượn một số tiền lớn như vậy, trước khi đi cô mời tôi một

bữa không được sao?"

"Hả? À, được." Lãnh Tang Thanh rất vui vẻ mà đứng dậy, đột nhiên nghĩ tới lời anh nói, liền kéo cánh tay anh, "Vậy

số tiền n