
rằng rất khó nhưng tuyệt đối không thể loạn.
“Sau khi tìm được Niếp Tích chúng ta hãy mau rời khỏi đây đi.” Lãnh
Tang Thanh nhỏ giọng nói một câu, trong lòng cô hiện tại lo lắng an nguy cho Niếp Ngân nhất.
“Ừ, nếu đã bị phát hiện , ở lại chỗ này cũng không có gì ý nghĩa .”
Niếp Ngân thấp giọng trả lời, sau đó lấy điện thoại ra, rất nhanh bát
thông dãy số.
“Chủ thượng, cái gì phân phó?” Điện thoại truyền ra một âm thanh.
“Lập tức chuẩn bị một máy bay trực thăng, bay đến khách sạn Sa Mạc ở
Lạp Tư Duy Gia Tư , tốc độ phải nhanh, trong trực thăng trừ bỏ người
điều khiển, không cho thêm một người nào nữa.” Giọng nói Niếp Ngân uy
nghiêm phân phó.
Lãnh Tang Thanh ở bên cạnh không nói thêm gì nữa, hai bàn tay chảy đầy mồ hô lạnh.
--------------------
Chuông cảnh báo giả kêu một hồi, ngưng hẳn trận đấu “Đổ vương đại tái” hôm nay.
Sau khi điều tra xong mọi thứ, quản lí khách sạn cùng toàn thể viên công ra mặt giải thích tất cả mọi thứ cho khách.
“Nguy rồi! Quả nhiên là quỷ kế !” Nghe được giải thích cảnh báo giả , La Sâm quản gia nhất thời trừng lớn hai mắt, gầm nhẹ một tiếng, sau đó
mang theo vũ khí đi về cửa lớn của khách sạn.
“Sao...... Làm sao vậy?” Niếp Nhân Nghĩa còn chưa biết sự tình gì, vội vàng đi theo phía sau La Sâm quản gia.
La Sâm quản gia cầm đầu, Niếp Nhân Nghĩa, Isabella đem vài người vệ sĩ theo sau, mọi người đều vội vàng chạy về khách sạn.
Nhưng mà, khi đẩy cửa lớn của khách sạn ra, ai cũng không lưu ý đến
người đứng trước cửa chính lớn, gặp thoáng qua bọn họ là một người mặc
chế phục, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một cái kính đen lớn.
Bọn họ càng không chú ý tới, cặp mắt được dấu sau cái kính đen lớn kia, đang phẫn nộ không thôi, hai mắt như dã thú
Trở lại phòng, La Sâm quản gia một cước đá cái cửa mà lúc trước nhốt Tu Nguyệt, quả nhiên người đã không thấy .
Niếp Nhân Nghĩa chạy vào phòng, tìm kiếm chung quanh biểu tình bối
rối lại có chút oán giận:“Làm sao bây giờ! Tôi vừa mới đã nói muốn dẫn
cô ta cùng rời đi, hiện tại người không thấy , nhất định là Niếp Tích
cứu đi cô ta, làm sao bây giờ!”
“Phế vật.” La Sâm quản gia hừ lạnh một tiếng, không có để ý tới Niếp
Nhân Nghĩa, khuôn mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm vết máu mà Tu Nguyệt lưu
lại.
“Nếu hắn phát hiện ra nơi này , ta liền phải dã man một chút, đêm nay đem hai người bọn họ xử lý !
Uống cà phê ở tầng hai của Sa Mạc khách sạn, có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh.
Cung Quý Dương ngồi ở một vị trí rất tốt cho việc quan sát, ly cà phê hương trần mộc phong cách cổ trang hoàng, cùng với khuôn mặt hắn giờ
phút này hợp lại càng tăng thêm cuốn hút, tay phải hắn cầm một điếu xì
gà Cu Ba, tựa như tiếu phi tiếu, nhàn nhã nhìn tất cả mọi thứ phía dưới.
Bởi vì vừa mới trải qua báo động giả, giờ phút này trong quan cà phê, trừ bỏ mấy khu khuôn viên, thì chỉ có một mình hắn là khách, mà nói
chính xác lúc mọi người chạy trốn, hắn cũng đã ngồi chỗ này, cho nên
không ai để ý hắn đang ngồi trước một chậu hoa và sau chậu hoa đó là
thân hình mảnh mai của Tu Nguyệt bị dây thừng trói lại.
“Tiên sinh, đây là cà phê của ngài.” Một cô gái có dáng người như
người mẫu, diện mạo xinh đẹp ngọt ngào đi đến bên cạnh Cung Quý Dương,
đem một ly cà phê đặt ở trước mặt hắn, cũng có vẻ đang trộm nhìn khuôn
mặt người đàn ông này.
Cung Quý Dương không để ý đến cô, cầm ly cà phê lên, nhấm nháp một ngụm.
Mà người bán hàng xoay người vừa định rời đi, nhưng lại giống như
phát hiện cái gì đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu hướng mặt nhìn về
chậu hoa.
Cung Quý Dương thấy hành động của cô, lập tức cầm cổ tay cô lại, đem
phân tán sự chú ý, với đầu óc có năng lực tư duy nhanh hấp dẫn sự chú ý
về hắn.
“A, mỹ nữ, cảnh báo giả vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Cung Quý Dương tràn ngập tà mị cười, loại tươi cười này của hắn toàn thế giới có 80% cô gái đều không thể chống cự.
“A...... Cái đó...... Tiên sinh, về chuyện này, chúng tôi thật sự có
lỗi.” Nữ bán hàng thân là một trong những nhân viên khách sạn, tất nhiên là rất biết ăn nói, nhưng đối mặt với nam nhân như hoa như ngọc này, cô không tự giác được mà nói lắp.
Cung Quý Dương cười tệ hơn , đi về phía trước từng bước, thấp giọng
nói:“Thật đúng là làm dọa chết tôi, tim của tôi đến bây giờ còn kêu
‘Thình thịch’ loạn lên, cô có muốn nghe chút không.” Nói xong, liền đem
bàn tay cô gái dò xét khuôn ngược mình.
“A!” Nữ bán hàng thất thanh hô lên, khuôn mặt cô tượng hồ đỏ lên như một cây táo chín, cái khay trong tay cũng rơi xuống.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Cô bối rối nói vài câu, vội vàng xoay
người tránh đi , ngay cả khay bị rơi xuống cũng quên nhặt lên, âm thanh
trái tim đập loạn lên, ngay cả Tu Nguyệt đang trốn ở phía sau chậu hoa
đều nghe được nhất thanh nhị sở(âm thanh tim đập của cô bán hàng ý).
Lúc nhìn thấy cô bán hàng đã hoàn toàn đi khỏi, Cung Quý Dương mới an tâm mà trở lại vị trí , tiếp tục nhìn chằm chằm phía dưới.
“Đại sắc lang này, anh mau thả tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng!” Tu Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, cô đã không thể kiềm chế nữa rồi , an nguy của