
như vậy? Hắn ở trong này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vô luận như thế nào,
thì trước mắt xác định hắn vẫn còn ở đây.
“Rồi sao nữa? Sau đó tôi làm gì?” Khuôn mặt Niếp Ngân ngưng trọng, không để ý đến vấn đề hắn hỏi, khẩn cấp truy vấn.
Sau đó đôi mắt nhìn qua một vòng, biết rõ tổng cộng có bao nhiêu
người, đồng thời tính toán ra đối phó với bọn họ ước chừng cần hết bao
nhiêu thời gian.
Quản lí khách sạn bị hắn hỏi như vậy , sửng sốt một chút, bất đắc dĩ
cười cười hai tay mở ra, tỏ vẻ xấu hổ:“Sau đó, sau đó không phải là ngài ở trước sân khấu khách sạn, chúng ta khó quên mà gặp nhau sao?”
Vừa mới dứt lời, hắn nhìn đằng sau có một anh cảnh vệ, hết sức chăm
chú nhìn chằm chằm động tác cảnh vệ không ngừng đùa nghịch, thân hình
hắn cao lớn , đầu đội một mũ lưỡi trai đeo một cái kính to, nhìn rất rõ
cảnh vệ đó.
“Hỗn đản! Là ai cho anh dũng khí, cho anh không có quy củ như vậy!”
Quản lí khách sạn hét lớn một tiếng, đứng ở trước nhìn cảnh vệ đó không
ngừng đùa nghịch .
Hắn dừng động tác trong tay, chậm rãi chuyển đầu, nhìn chằm chằm quản lí khách sạn đang nổi giận.
Quản lí khách sạn đi tới trước mặt hắn, ra vẻ một người quản lí cao
thượng, không chút sợ hãi nào đối diện với hắn:“Nhìn bộ dạng anh thật
buồn cười! Tôi lệnh cho anh hiện tại lập tức đem kính và mũ bỏ xuống!”
Thái độ của hắn mãnh liệt, có lẽ là bởi vì rất giận chuyện cảnh báo
giả của hôm nay, nhưng vì danh dự khách sạn, không có biện pháp nào phát giận với người khách kia, cho nên mới phát giận ở trước mặt người cảnh
vệ này.
“Hả? Ông xác định muốn tôi bỏ nó xuống?” Cảnh vệ thấp giọng hỏi một câu.
“Hiện tại! Giờ phút này! Lập tức!” Mỗi một từ, quản lí khách sạn đều lấy tay chỉ vào ngực người cảnh vệ.
Cảnh vệ tháo mũ và kính xuống tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Còn khóe miệng Niếp Ngân lại hơi hơi giơ lên.
Niếp Tích tháo kính và mũ xuống.
Thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc, trong phòng trừ Niếp Ngân, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Đây...... đây, đến tột cùng là ai làm ?” Quản lí khách sạn ngẩng đầu nhìn Niếp Tích đang đứng trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Niếp Ngân
đang ngồi ghế so pha, mở to hai mắt nhìn, hắn không phải kinh ngạc vì
đối song sinh này có ngoại hình giống nhau, mà hắn nhận thấy mọi chuyện
không đơn giản như hắn nghĩ hắn lại càng thêm hoảng sợ.
“Vấn đề này cũng cần nói nhiều.” Niếp Tích nói một câu, cánh tay lạnh chợi giơ lên sau đó bàn tay to mở ra, giống như thiên la địa võng áp
vào trên mặt quản lí khách sạn.
“Tôi đến đây là thật tâm xin lỗi mọi người, nhưng mà tôi cũng không
nghĩ ra cách nào để chúng ta hòa giả mà khiến các người thả chúng tôi
đi, chúng tôi thật sự có việc gấp .” Ánh mắt Niếp Tích nhìn quét mọi
người, khuôn mặt cười xấu xa làm cho trong lòng người ta sợ hãi.
Mặt người quản lí khách sạn bị hắn áp vào, giãy giụa muốn ra , môi có chút run run:“Cái gì...... Cái gì......”
Nói còn chưa xong, chỉ thấy năm ngón tay Niếp Tích căng ra, trong
nháy mắt cánh tay hắn ấn xuống phía dưới :“Câm miệng của ông lại đi,
thật long bộ( chậm), người này nói thật nhiều !” Sau một âm thanh phát
ra, đầu quản lí khách sạn ốp xuống sàn đất, rồi hôn mê.
Cảnh sát và tất cả cảnh vệ khách sạn trong phòng đều khẩn trương , lấy súng ra chĩa vào Niếp Tích.
“Pàng pàng pàng pàng......” Liên tục hơn mười âm thanh tiếng súng vang lên.
Niếp Tích tưởng rằng là bọn họ nổ súng, theo bản năng thân thể tránh
sau cái bàn, nhưng lại thấy hơn mười phát súng bay loạn lên trên, lại
chật vật rơi xuống đất.
Đấy là do Niếp Ngân nổ súng, bởi vì Niếp Ngân không muốn thương tổn
bọn họ, mỗi một viên đạn bắn ra cũng không trúng ai, chính xác là bắn
vào súng trên mỗi người bọn họ, không phát nào trượt, hơn mười khẩu súng nháy mắt bị hỏng, thân thể bọn họ run lên.
Niếp Tích nhìn anh trai, trong ánh mắt hiện ra một chút súng bái, còn Niếp Ngân liếc mắt nhìn hắn, cố ý cười nhạo “hừm” lạnh một tiếng.
Sau đó, Niếp Ngân nhảy lên, động tác cực kì lưu loát, bắt đầu từ bên
trái một đường đánh sang bên phải, tất cả mọi người chỉ dùng một chiêu
đánh vựng , lực dùng khá mạnh, dáng người chuẩn, đẹp, vượt qua cả bộ võ
hiệp điện ảnh, Niếp Tích ngồi ở sau bàn xem đến choáng váng. (@@)
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngã xuống mặt đất.
“Oa! Là vì nhìn thấy em nên anh trở nên hưng phấn sao? Anh nhìn thật
giống superman !” Niếp Tích đứng lên, vỗ tay rồi đi về phía Niếp Ngân.
Niếp Ngân sửa sang lại quần áo một chút, bình tĩnh nói :“Chẳng phải
như vừa em vừa nói sao, nên anh muốn làm việc quan trọng, nếu không
chẳng phải anh cũng thực long bộ.”
Niếp Tích sửng sốt, hai tay mở ra, nhún vai, bất đắc dĩ cười cười.
Hai anh em đối diện với nhau, vỗ vỗ vai nhau chào hỏi một chút, không nói gì thêm, cũng không có hỏi gì, nhưng lần gặp mặt này đối với anh em họ như thế là quá đủ rồi, trong mắt hai người không có lo lắng, chỉ còn lại có một loại cảm giác sắc bén vui sướng đầm đìa , trong lòng tràn
ngập sức mạnh.
“Nghe này , em hãy đem cô gái Tu Nguyệt đó tới một khách sạn an toàn, có chuyện gì xảy ra thì cũng để xuống đã, sau đó sẽ