
ng lúc này, mọi người lại đưa khẩu súng lên, vây chung quanh Niếp ngân.
“Tiêu tiên sinh, thật có lỗi, Rawson quản gia phân phó chúng tôi, nếu Niếp Ngân
bắt được cơ hội, cho dù con tin là anh, chúng tôi vẫn phải bắn chết cậu ta.”
Niếp Ngân ngẩng đầu mạnh, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng lấy Tiêu Tông
ra làm bia đỡ đạn.
Đúng lúc này......
Trong phòng đột nhiên tối đen ......
Dự tính của Rawson quản gia thật tốt, đúng là lão hồ li.
Niếp Ngân ý thức được tình huống đang nguy cấp, một bàn tay túm nhanh áo
Tiêu Tông .
Tuy rằng hắn biết tên Tiêu Tông này không làm gì được mình, nhưng tên đã nặp
vào cung, bây giờ lại ở tình huống này, đã không có biện pháp khác.
Đang chuẩn bị chiến đấu thì tự nhiên toàn bộ phòng đột nhiên tối đen.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng.
Có người kéo công tắc nguồn điện! Trong nháy mắt Niếp Ngân liền phản ứng,
toàn bộ phòng đề ở rất sâu xuống dưới, cho nên không có ngọn đèn nào, nơi
này hắc ám không thể tưởng tượng được.
Bất quá Niếp Ngân không có thời gian rối loạn giống bọn họ, hắn đứng dậy tính
dựa vào cảm giác đi vào thang máy của phòng.
Hắn vừa mới đứng dậy, liền bị một bàn tay cầm lấy cổ tay hắn, lại nhét vào
trong tay hắn giống như một cái mũ giáp gì đó.
“Muốn thấy nhiều thứ hãy đội nó vào.” Một âm thanh không có độ ấm vang lên
bên tai Niếp Ngân.
Mày kiếm Niếp Ngân nhíu lại, cảnh giác sờ sờ cái mũ giáp trong tay, xác nhận
không có vấn đề gì thì đem nó đội lên trên đầu.
Đây là một cái mũi cao nhọn có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm, đội lên xong
tình hình trong phòng hiện ngay trước mắt hắn.
Mà lúc này, Niếp Ngân cũng nhìn thấy người đã cứu mình, bởi vì cũng mang
theo mũ đêm thị nghi nên không nhìn thấy diện mạo của người đó chỉ thấy một
người mặc quần áo nịt thật hứng thú, có thể nhận ra đây là một cô gái.
“Cầm.” Cô gái đưa cho Niếp Ngân một khẩu súng mini.
Niếp Ngân không thích người khác ra lệnh với hắn khi nói chuyện, và người
cứu mình lại là một cô gái.
“Tôi không cần thứ này.” Niếp Ngân không có nhận, dùng giọng nói lạnh giống
hệt cô đáp lại.
Cô thấy hắn từ chối, nhưng cũng không có hờn giận nói:“Đi theo tôi.”
Niếp Ngân u oán thở dài, đi theo phía sau cô gái.
Hai người đi tới cầu thang, đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy cô xoay người, một
bàn tay nắm lấy khẩu súng tự động mini, bây giờ còn đang ở trong đám người
kia nên không có chút do dự nào điên cuồng mà bắn phá cho đến khi hết viên
đạn cuối cùng.
Cô ném súng xuống, tiếp tục đi dọc theo cầu thang.
Niếp Ngân hờ hững quay đầu nhìn đám người chết kia rồi lại nhìn cô gái này
một cỗ cảnh giác nổi lên.
Hai người đi tới lầu hai đứng trước một bức tường cô lấy tay sờ xoạng, ấn nút
mở, bức tường bên cạnh cái trụ La Mã đột nhiên chuyển động, mở ra một cái
thang máy.
“Đi vào.” Cô gái lạnh nhạt nói ra hai chữ.
Mệnh lệnh liên tiếp nói ra, làm cho Niếp Ngân thật sự có chút không kiên nhẫn,
hắn thầm thở dài một hơi bây giờ cô muốn đi vào thang máy, hắn lấy cánh tay
chặn ngang đường lại, cô gái thình lình đánh vào cánh tay Niếp Ngân thân thể
trở lại như cũ.
“Cô là ai?” Niếp Ngân biết đi vào nơi này sẽ hoàn toàn không thuộc đường đi,
phải cẩm thận hỏi trước.
“Anh không nghĩ sẽ không biết tôi.” Câu trả lời vô dụng này làm Niếp Ngân thật
không hài lòng.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Khí ngữ kiếp người của Niếp Ngân lại vang lên.
“Theo tôi gặp một người.” Cô gái vẫn dùng phương thức trả lời hắn như cũ .
“Người nào?” Khi nói chuyện, Niếp Ngân cầm lấy súng của mình, chĩa lên đầu
cô:“Anh biết rõ đáp án của tôi sẽ như thế nào rồi mà.”
Cô gái không hề sợ hãi , bình tĩnh nhìn Niếp Ngân.
“Tóm lại, không phải địch.” Nói xong cô cúi xuống, chui qua cánh tay Niếp Ngân
đi vào.
Niếp Ngân bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, cũng vào theo.
Thang máy khởi động, căn cứ phản ứng của trọng lực thì hiện tại bây giờ là đi
xuống.
Hai người bọn họ ở trong thang máy đi tới một căn phòng, cuối cùng thì cũng
đã đến, hai người từ bên trong đi ra.
Đầu vẫn đeo mũi nhìn bóng đêm, Niếp Ngân thấy một căn phòng ở nơi này
không lớn, nhưng đồ đạc bài trí vẫn xa hoa như cũ, hẳn chỉ nhìn xung quanh một
vòng, để ý có mấy cái cửa, vài căn phòng vừa xem là hiểu ngay.
Cô gái đi tới phía trước Niếp Ngân, cô tháo xuống cái mũ nhìn đêm, mái tóc
trên đầu xõa tung chảy xuống dưới, tựa hồ còn phiêu tán một cỗ hương khí,
bong dáng lung linh của cô khi đi càng thêm vẻ thướt tha.
Bất quá, hiện tại Niếp Ngân không có tâm tư lưu ý đến cái đó.
Hai người vẫn đi đến cuối hành lang, đối diện trước mắt là một cái cửa lớn, cái
cửa này không giống như những cái cửa khác, mà nó làm bằng kim chúc
nguyên chất( có thể là vàng) , theo ngoại hình trên cửa giống như băng tương
môn, mà Niếp Ngân đứng ở trước cửa cũng có thể cảm giác được bên trong
tiết hàn khíra ngoài.
“Đi vào.”
Cô gái mở cửa lớn kim chúc, càng nhiều hàn khí lập tức bừng lên còn kèm
theo một cỗ gay mũi dược thủy vị ( một loại thuốc nước).
“Chờ.” Nói xong, cô gái xoay người rời đi.
Đôi mắt Niếp Ngân cẩn thận nhìn lướt qua, bình tĩnh tự nhiên rồi