
đi vào.
Tuy rằng nơi này băng lạnh giống như nhà tù, nhưng bên trong đồ đạc trang
hoàng lại bố trí gống như một gian phòng ngủ, có dụng cụ giống nhau không ít,
mỗi một chi tiết đều có vẻ là thợ thủ công khéo làm ra, hiện ra một chiếc
giường gỗ lớn đặt tại giữa căn phòng, từ cửa đi vào xem trên giường tựa hồ
còn có một người nằm.
Khóe môi Niếp Ngân nghếch lên, hứng thú nhìn chằm chằm người trên giường,
hai tay để ở sau thắt lưng, chậm rãi đi tới, mỗi một bước khí diễm tỏa ra đều
đủ để hòa tan kết băng trên mặt sàn.
Càng đi tới gần thì trong lòng Niếp Ngân cũng càng ngày càng bất an, một loại
cảm giác áp bách quen thuộc, ở trong cơ thể hắn dần dần tăng lên.
Từng bước một tới gần, khuôn mặt ở trên giường dần dần hiện lên trong đôi
mắt chim ưng của Niếp Ngân, hoàn toàn đi tới bên giường xong khóe môi
Niếp Ngân nghếch lên, cười lạnh một tiếng, mà ánh mắt lại vô cùng sắc bén và
phấn khởi.
Không sai, người trước mắt, không phải nói người chết mà người ở trước mắt
là Niếp Nhân Thế.
Phải nói là Niếp Nhân Thế, bởi vì có dấu vết trên huyệt Thái Dương bị xuyên
qua.
“Chờ cậu thật lâu .”
Phía sau Niếp Ngân truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hắn cúi đầu cười, tao nhã chuyển thân nhìn người phía trước, thong dong đáp
lại một câu.
“Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây? Niếp Nhân Thế?......”
“...... hay vẫn là Niếp Hoán?”
Nhìn qua ấm áp, nhưng nhiệt độ không khí trong phòng như tủ lạnh, Niếp Ngân
nhìn thấy thi thể Niếp Nhân Thế .
Đây cũng không phải là hắn tìm được, mà là cố ý muốn cho hắn nhìn thấy .
Hắn phấn khởi đứng ở tại chỗ, trong ánh mắt lại tràn ngập sắc bén khiếp
người.
Đương nhiên, phần phấn khởi và sắc bén này cũng không phải bởi vì có thể tìm
được chứng cứ chứng minh mình cùng em trai trong sạch hắn không thích thủ
đoạn nhưng vào lúc này đã không trở nên quan trọng .
Hắn cảm thấy chuyện xưa bây giờ lại phát triển .
Lần trước chính mình lấy thúng úp voi, tất cả mọi việc hắn đều nắm trong lay, tuy
năm đó cũng từng thất thủ với Lạnh Thiên Dục, nhưng cũng không giống như
bây giờ.
Từ sau khi trở lại Niếp môn, thì liên tiếp có người người khác đặt bẫy, liên tục
có người dò xét, tất cả đều công kích Niếp Ngân trở lại, một loại phấn khởi
chinh phục, nhiều năm hắn cũng không từng có qua.
Sau lưng truyền đến thanh âm mở cửa, một giọng nói suy yếu quen thuộc vang
lên.
“Tôi chờ cậu thật lâu .”
Nghe tiếng xong, Niếp ngân cũng không ngạc nhiên, hơn nữa hắn đã biết rõ
người này là ai, tại đây gian phòng trong biệt thự này người có thể đến nay,
cũng chỉ có con của khối này thi thể trước mắt này, Niếp Hoán .
Hắn cúi đầu cười, tao nhã chuyển qua thân, nhìn người kia, thong dong đáp lại
một câu:“Tôi nên xưng hô thế nào với anh đây? Niếp Nhân Thế? Hay vẫn là
Niếp Hoán?”
“Cái này không quan trọng, trên thế giới này không ai có thể thay thế được cha
tôi, bao gồm cả tôi.” Hắn vẫn ngồi trên xe lăn, Niếp Hoán suy yếu không có sức
nên nói với cô gái kia muốn gặp Niếp Ngân.
Niếp Ngân lúc này mới liếc mắt nhìn người vừa cứu mình, cô lại làm cho hắn
thực không kiên nhẫn, cô gái này chắc chỉ có hai mươi tuổi mặc bộ quần áo
đên bó sắt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt của cô thanh nhuận
hoàn toàn, nhưng mà đạm mạc nhìn không ra một tia cảm thán, thâm thúy làm
cho người ta liên tưởng đến hắc động, che dấu bởi hang lông mi cong dài, lời
nói lạnh nhạt càng thêm hiển đậm tính cánh của cô.
Cô gái này, hiện tại hắn nhìn thật quen mắt, nhưng lại không nhớ ra cô là ai.
Cô giúp đẩy Niếp Hoán đi tới bên giường, Niếp Noán tràn ngập bi thương, lại
mang theo vài phần thản nhiên nhìn cha mình.
“Cha tôi, thật hiền lành.”
Niếp Ngân nhìn thoáng qua Niếp Nhân Thế im lặng nằm ở trên giường, lúc này
hắn đã không còn dữ tợn như lúc trước, im lặng đắc tượng một ông lão giả
ngủ:“Đối với anh vậy thôi.”
“Vậy cái này đã đủ rồi, không phải sao?” Niếp Hoán bắt lấy tay Niếp Ngân đặp
lên thi thể Niếp Nhân Thế , tình cảnh này làm cho người ta không thể cảm thấy
ấm áp, có một nhân vật là thi thể.
Niếp Ngân không nói gì, thong dong nhìn Niếp Hoán, phỏng đoán ý đồ của hắn .
“Tính đứng lên, tôi hẳn là ca ca của anh đấy.” Niếp Hoán cố hết sức ngẩng đầu
nhìn Niếp Ngân, giọng điệu bằng phẳng.
Niếp Ngân thấp mắt nhìn Niếp Hoán, trên khuôn mặt không có chút cảm giác
thân cận :“Trên lễ tang, anh hình như đã quên chuyện này .”
“A!” Niếp Hoán cười khổ một tiếng, nói tiếp:“Ngày đó là tôi có lỗi khổ riêng, nếu
không tôi cũng không có cơ hội có thể ở nơi này cùng ngươi nói chuyện.”
Ánh mắt Niếp Ngân lạnh như băng, thanh âm trầm thấp:“Tôi không biết anh có
tư cách gì hoặc điều kiện gì mà muốn tôi nghe chuyện của anh.”
Niếp Hoán bất đắc dĩ cúi đầu cười: “Ai đều nói thân thủ Niếp Ngân điêu luyện
như dã thú hung ác, bất quá tôi thấy anh đáng sợ nhất là ở trí tuệ. Ha ha, vì tỏ
thành ý tôi cho cậu xem , đây không phải lợi thế mà là thành ý của tôi.”
Nói xong, hắn ấn một cái nút trên xe lăn,“Tít” một tiếng, hắn nói:“Tôi không đi ,
phiền cậu tới đó một chút, tôi ở phòng với cha.”
Đôi mày kiếm của Niếp