
kéo tay Sở Mộ, “Thầy, đi thôi! Phim sắp chiếu rồi!”
Đi qua ngã rẽ đôi, thì đến rạp chiếu phim, hầu hết những người đến đây ngày hôm nay đều có đôi có cặp, Chu Niệm lấy vé xem phim ra, để lên tay Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn thấy cư nhiên là《Tàu Titanic》liền phi thường giật mình, nói “Phim này là một bi kịch a! Là bộ phim đã qua rất nhiều năm!”
“Thầy chưa xem sao?” Chu Niệm hỏi.
“Cửu ngưỡng đại danh(1), nhưng vẫn chưa xem.” Sở Mộ đáp.
“Vậy thật là vinh hạnh cho em, cư nhiên có thể cùng thầy xem bộ phim này lần đầu tiên.” Chu Niệm thì thầm.
Sở Mộ cười với hắn, thầm nghĩ rất nhiều lần đầu tiên của tôi đều trôi qua cùng với cậu, đâu phải chỉ có lúc này.
Sợ bị người khác chỉ trỏ, nên hai người không cùng nhau đi vào rạp, Sở Mộ đi vào trước, Chu Niệm đi mua đồ uống, mua khăn giấy xong mới đi vào.
Sở Mộ ngồi xuống vị trí, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn ra phía cửa, khi chạm vào ánh mắt của Chu Niệm, liến cúi đầu cười.
Chu Niệm đi tới vị trí bên cạnh anh ngồi xuống.
Tuy rằng bộ phim đã rất lâu, nhưng bởi vì đây là chuyện tình yêu kinh điển, nên dĩ nhiên, rất nhiều nữ sinh đến để xem nhân vật nam chính, người xem rất nhiều, chiếm bốn phần ba phòng chiếu, nhiều nhất là các cặp tình nhân.
Nhiều người như vậy, nên khi bóng tối trong phòng được hạ xuống, phim bắt đầu được chiếu, Chu Niệm liền đưa tay nắm lấy tay Sở Mộ.
Bộ phim này Chu Niệm đã xem qua rất nhiều lần, một chút hăng hái cũng không có, nên đem toàn bộ tinh lực đặt hết lên trên người Sở Mộ, Sở Mộ xem phim trên màn hình, hắn lại nhìn Sở Mộ, cảm thụ tình tiết bộ phim trên gương mặt Sở Mộ, nhìn thấy trên mặt Sở Mộ là mỉm cười, sầu bi, thở dài, nước mắt, hắn cũng mỉm cười, sầu bi, thở dài,…Chỉ là, vào lúc phim sắp kết thúc, khi viền mắt của Sở Mộ ươn ướt, hắn lặng lẽ đưa khăn giấy cho anh.
Sau khi bộ phim kết thúc, khi dòng chữ “Hải dương chi tâm” vô giá kia tan vào biển rộng, Sở Mộ cùng Chu Niệm đứng dậy đi ra rạp chiếu phim.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Sở Mộ không nói gì, trong đầu anh luôn hiện lên tình cảnh, Jack nói, thắng được vé tàu là chuyện may mắn nhất của đời anh, để anh có thể gặp em, gặp được em thật là một niềm vinh hạnh, vạn phần vinh hạnh, em nhất định phải hứa với anh, hứa với anh rằng em sẽ sống sót, hứa với anh, rằng em sẽ không bỏ cuộc dù xảy ra chuyện gì, trong hoàn cảnh như thế nào, Rose, hứa với anh, nghìn vạn lần không được quên!
Ngực Sở Mộ bị nghẹn đến khó chịu, anh không biết anh và Chu Niệm cũng sẽ như vậy hay không, phải chia lìa, rồi sau này có hay không một ngày, trong bọn họ sẽ có một người nói, tôi muốn kết hôn, muốn có thật nhiều đứa con, để an hưởng lúc tuổi già…
Sở Mộ cúi đầu, ở phía sau Chu Niệm gọi tên anh, anh cũng không muốn để ý tới, anh cảm thấy khó chịu, trái tim cũng đau đến không còn cảm giác nữa.
Chu Niệm chạy lên, muốn kéo Sở Mộ lại, Sở Mộ giẫy khỏi hắn tiếp tục đi về phía trước, kỳ thực Chu Niệm hiểu rõ rốt cuộc Sở Mộ khổ sở vì cái gì, vốn dĩ hắn muốn nói thật nhiều lời ngon ngọt dỗ dành anh, chỉ là, bây giờ những lời này lại không có cách nào nói ra miệng.
Con đường dài đằng đẵng, ngọn đèn rực rỡ, mây hồng óng ánh, người đi đường đan vào nhau, không gian ồn ào náo động, tình nhân tay nắm tay, tâm sự cho nhau, ngọt ngào mà ấm áp.
Chu Niệm nhìn thầy đang đi phía trước, trong lòng lại êm ẩm chua xót.
Cuối cùng của cuối cùng Chu Niệm cố lấy dũng khí, đi đến hung hăng kéo Sở Mộ lại, Sở Mộ tránh không được, lại không muốn lôi kéo cho người đi đường nhìn chuyện mất mặt này, đành phải tùy ý hắn lôi mình vào xe.
Ngồi trong xe, hai người cũng không nói gì, vào trong trường, Sở Mộ tận lực đi về phía trước, Chu Niệm đuổi theo sau, về đến nhà trọ, Sở Mộ mới dừng lại, đứng đờ ra trong phòng khách.
Chu Niệm đi đến kéo anh vào lòng, “Thầy, em không phải cố ý, em không phải cố ý mua vé phim này.”
Sở Mộ không trả lời, anh đã nghĩ Chu Niệm cố ý, cố ý cho anh xem bộ phim này. Rõ ràng anh luôn nói tất cả những chuyện của mình cho hắn nghe, luôn bàn bạc thảo luận với hắn tất cả những hiện thực mà anh phải đối mặt, hết thảy mọi chuyện đều dùng thái độ nghiêm túc nhất để giải quyết, thế nhưng, ở trước mặt anh Chu Niệm lại không bao giờ nói một chút gì về chuyện trong nhà của hắn, cũng không nói một chút gì về tương lai của hai người.
Trong lòng Sở Mộ rất đau, chung quy chính mình là một người lớn, hơn nữa, người lớn là người phải gánh chịu trách nhiệm, Chu Niệm vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với một đứa trẻ mà nói, bọn họ thích trải nghiệm sự vui sướng khi yêu hơn, còn trách nhiệm cuộc sống thì có thể mặc kệ, thế nhưng, chính mình cũng không thể như vậy, trong sự vui sướng, chính mình còn phải đối mặt với các vấn đề cuộc sống.
Sở Mộ cảm thấy khó chịu, anh không thể hào hiệp như Jack, có thể làm được việc liều lĩnh trong ái tình như vậy, anh cũng không biết khi phải ly khai, anh có thể thoải mái nhìn Chu Niệm kết hôn sinh con được hay không, hoặc chính mình có đủ khả năng kết hôn sinh con nữa hay không.
__
Chú giải
(1) Cửu ngưỡng đại danh : Biết và ngưỡng mộ đã lâu. Sở Mộ chỉ có thể đem những nỗi đau khổ, phiền muộn này đè xuốn