
n mình trong ngõ, như lạc lõng giữa phố
phường tấp nập… Nhà của chàng trai 2 năm trước… Một ngôi nhà cũ kĩ.. một người đàn bà mù với niềm tin không có thật… và một cô gái nhỏ ngụp lặn
trong ám ảnh của quá khứ… .Ngôi nhà cũ quá rồi.
…. Mỗi lân về ngôi nhà này không hiểu sao Linh ngủ rất nhanh, cô ngủ
ngon và sâu khác hẳn những đêm dài đầy nuớc mắt ở kí túc. Nhưng hôm nay cô không buồn ngủ, có một cảm giác rất lạ len vào gió phảng phất quanh
cô, mùi hoàng lan nhẹ nhẹ bên hiên nhà khiến Linh thich thú. Có tiếng
chân rất khẽ…một người đàn bà xuất hiện nơi cửa phòng Linh:
- Con ăn gì chưa? Sao hôm nay về muộn vậy! Dương có viết thư về không?
Giọng bà ấm, có cái thâm trầm của người từng đi qua những nỗi đau quá
sức chịu đựng.
Lòng Linh bình yên đến lạ, cô có cảm giác như anh đang sống dậy trong người mẹ tội nghiệp.
- Con ăn rồi ạ? Bọn con vẫn hay trao đổi với nhau suốt, mẹ đừng lo, anh
ấy khỏe lắm. .. Nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt,những vết xước trong tim Linh khẽ động cựa, rất khẽ thôi.
- Dạo này con bận quá, không sang thường xuyên được, mẹ buồn không?
- Ngày nào 2 đứa mày cũng thi nhau gọi điện , tôi muốn cũng không buồn
đươc ấy chứ. Bà nói hơi to một chút, nụ cười ấm áp thoảng qua trên
khuôn mặt.
Linh vòng tay ôm quanh cổ bà…cô cảm nhận được anh đang ở ngay cạnh cô,
cũng vòng tay ôm hai người phụ nữ của anh vào lòng. Ấm áp và thương
yêu…Họ giống như một gia đình thật sự và cô sẽ chăm sóc mẹ anh như chính mẹ cô… Linh òa khóc, khóc như một đứa trẻ bị chính gia đình mình bỏ
rơi,bị chính người thân ruồng bỏ, tủi thân và ấm ức.Người mẹ đưa bàn tay vẫn còn rất thon thả, mò mẫm trên khuôn mặt thanh tú của cô, khẽ lau
những giotj nước mắt nóng hổi đang thi nhau rớt xuống tấm vai bà
- Thằng Dương tệ thật, dám bỏ con một mình đi lâu như vậy, không sao ,không sao, nín đi có mẹ nó không dám bắt nạt con đâu.
Linh nấc chậm và dừng hẳn, cô không cho phép nước mắt mình rơi nữa, đôi
vai bà đã kiệt quệ vì nỗi đau, đôi mắt bà đã bỏng rát bởi những tổn
thương, cô không có quyền đòi hỏi sự động viên ở bà nữa. Nợ. Cô nợ người phụ nữ trước mặt cô cả một ân tình lớn.
Đêm đã khuya, ngôi nhà của mẹ con Dương đã chìm trong bóng tối hắt hiu,
con ngõ nhỏ khiến khu nhà yên tĩnh hơn giữa lòng Hà Nội, Linh nghe rất
rõ tiếng lá xào xạc dưới chân mình. Cô nhớ lại ngày đầu tiên Dương dẫn
cô đến đây mấy năm trước, người mẹ mù lòa đã nắm tay cô nhờ chăm sóc con trai bà. Cô cũng nhớ như in cái ngày hôm ấy, mưa rất to và gió rất lớn, cô từ quê trở lại ngôi nhà này… Một mình. ..không có anh, con trai duy nhất của bà. Bà như linh cảm được điều chẳng lành, từ khi nghe điện
thoại Linh sẽ ra, dù trời mưa rất to , bà vẫn ra đầu ngõ đứng đợi. Linh
hoàn toàn gục ngã trước khuôn mặt, trước ánh mắt cầu khẩn và sự trông
mong của bà, cô nói trong nước mắt, trong mưa trong nỗi đau không tả
hết:
- Con mất anh ấy rồi mẹ ạ, chúng ta mất anh ấy rồi.
Những lời kể lể của Linh ko còn giá trị nữa. Bà gào lên trong tiếng mưa
và khuỵa xuống… Bác sĩ kết luận mẹ dương bị mất trí tạm thời và mãnh
liệt tin rằng con trai bà đang đi học ở Anh mơ ước cũng là mục tiêu
của Dương. Người mẹ khốn khổ ấy đã sống bằng niềm tin mãnh liêt đó suốt
bao nhieu năm qua. Và bất đắc dĩ em trai Linh ngày ngày giả giọng thay Dương gọi điện an ủi , nói chuyện với bà. … Linh hùa vào những lời nói
dối đó khi không còn phương án nào khác. Kí ức ùa về, những biến cố
những khốc liệt của cuộc đời làm Linh không còn vui vẻ như ban nãy… Bất
giác cô sờ tay lên má mình, sực nhớ đến Vũ, chàng trai có khuôn mặt, nụ
cười và tấm lưng của anh… Thấy nhẹ nhõm hơn một chút… Linh vào nhà, ngày mai cô phải đi phỏng vấn cho một công việc mới, công việc part time cũ
không còn phù hợp với một sinh viên sắp ra trường như cô.
…
Linh dậy sớm hơn một chút, loay hoay chọn cho mình một bộ quần áo phù
hợp. Cô thử bộ công sở mới mua, áo trắng và chân váy đen nhã nhặn. Đôi
chân dài và chiếc áo mỏng “mình giống một cô thư kí thích mỗi chài sếp
quá” Linh tự cười mình…Tay cô chạm vào chiếc chân váy hoa nhí màu xanh
nước biển trong tủ, đột nhiên thích nó. Áo phông, váy hoa và một chút
nước hoa xịn ai đó tặng trong dịp sinh nhật năm ngoái. À, phải rồi, anh Hoàng Anh. Linh thấy mình nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều… Cô vơ vội
cái bánh bao mẹ Dương làm trên bàn vừa ăn vừa ùa đi
- Nhớ trưa về ăn cơm nhé, hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon lắm đấy.
- Mẹ yên tâm, con biết hôm nay là ngày gì mà. Linh ngoảnh mặt lại cười
rất tươi, cô tin mẹ cảm nhận được nụ cười ấy.Ra đến cửa, cô gọi ngay cho cậu em:
- Cún ah, hôm nay nhớ gọi điện nhé!
- Mẹ vừa nhắc rồi còn gì, hôm nào mẹ cũng nhắc mà
- Nhưng hôm nay là sih nhật bác đấy, em nhớ chúc mừng nhé.
- Thế ah, em biết rồi, không lo đâu, em làm ngon lành luôn.
… Vừa tắt máy, Linh phóng vù ra cửa hàng hoa, đăt mang tới nhà một bó
lan tím to đùng cùng lời nhắn, cô biết mẹ sẽ nhờ cô nhân viên giao hoa
đọc cho mẹ nghe :
“ Mẹ ah, sinh nhật năm nay của mẹ con lại không về được rồi, mấy năm
nữa con sẽ về đền bù cho mẹ hết,hi, Linh sẽ làm sinh n