XtGem Forum catalog
Những Vết Xước Màu Rêu!

Những Vết Xước Màu Rêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321554

Bình chọn: 9.5.00/10/155 lượt.

i hai người quá. Cô gái có đôi mặt đẹp vừa bỏ một chân xuống khỏi chiếc sofa vừa nói lớn: Cho tôi tí bình yên đi. Lấy

túi đá ra đây, Ngọc! ..Cô nhân viên lúi húi mang ra liền 2 túi đá đã

nghiền nát

-…. Để lên má đi và bỏ cái bộ mặt nhăn nhó của cô đi! Linh nhanh tay bắt túi đá cô ta ném cho, lí nhí cảm ơn, nhưng chắc chẳng ai kịp nghe. Ánh mắt Linh bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh chị. A! đúng rồi, đôi mắt của nàng

MONALISA- đôi mắt xa xăm nhưng " hiểu hết mọi điều"

- Thằng nào chở con bé về đi, Cho nó với anh Vũ của các chú về cùng, không chết vì tai nạn cũng chết vì đánh nhau.

Linh đứng lên ngay, không hiểu sao cô có cảm giác tin tưởng người con gái trước mặt cô đến vậy.

- Đứng im đấy! Tôi đưa cô về. Tôi không phải loại “mang con bỏ chợ”

Linh khẽ cười trong bụng: “ không mang con bỏ chợ nhưng mang con gái người ta ra đùa chán rồi bỏ”.

Vũ bảo Linh đưa chìa kháo xe máy và địa chỉ nhà cho anh bạn được cử

Linh về ban nãy . Rồi kéo cô xềnh xệch ra xe, mở cửa và dúi cô vào ghế

trước. Cảnh tượng khiến không ít người xung quanh hiểu lầm. Cô gái rất

thanh thoát kia sao lại trốn người yêu vào một chỗ như vậy nhỉ? Nhưng

hẳn câu hỏi sẽ trôi tuột đi rất nhanh. Nhường chỗ cho sự trầm trồ. HỌ

Quá Đẹp Đôi!!!… Anh nhìn phần má đỏ ửng vẫn chườm đá nãy giờ của Linh

rồi quay lại lái xe. LInh thôi không nhìn những dãy nhà bên đường nữa,

ánh mặt cô ngoảnh lại trong chốc lát bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của

Vũ. Khi anh lái xe, có nét gì đó cương nghị , sâu sắc hơn rất nhiều sự

lạnh lùng đến vô tình ban nãy. Nó cũng khác cái vẻ dịu dàng, ấm áp rất bình yên ở Dương của cô. Ở Vũ có nét gì đó của một người đàn ông bị tổn thương, chắt lọc nỗi đau vào đáy mắt, dùng sự ngang tàng để giấu đi sự

mất mát và một chút yếu đuối. Điều đó chỉ những người rất tinh ý mới

nhận ra và cô gái đang ngồi cạnh là một người tinh ý.

Tất nhiên, rất có thể đó chỉ là cảm nhận của cá nhân Linh.. chỉ là cảm nhận thôi. Đến lúc này, họ vẫn chưa thật sự nói chuyện với nhau một

chút nào, ngoài tên gọi cô chưa biết gì về anh và Linh, anh đã biết tên

cô?… Vũ đã mở của xe từ bao giờ, gió lùa vào làm Linh bớt cảm thấy ngột ngạt. Nghịch ngợm xoắn nhẹ vào tóc Linh bay bay, cô khẽ mỉm cười, tay

vẫn không quên áp túi đá nghiền lên má. Cô nhắm mắt, tựa đầu vào lưng

ghế, ngân nga một chút giai điệu quen thuộc...Mặc kệ những khoảng cách, những xa xôi và lạ lẫm, em ở đây vì anh có những thứ em yêu, yêu tha thiết và đầy ám ảnh... TRong khoảng mông lung ấy, Linh có cảm nhận được, có một chàng trai

đang nhìn cô, khẽ cười, rất hiền lành, rất nhẹ nhàng và cả sự thoải

mái...

...

- Anh nợ tôi 2 cái tát đấy, và tôi cần biết anh là ai để còn có lúc cần đòi nợ !

Linh nói như lấy hết can đảm, cô thừa biết cái mặt cô lúc đó thảm hại

thế nào. Nhưng, đôi khi cô sẽ nhớ … khuôn mặt đó và cô cần có một địa

chỉ cho những phút nhớ quá mãnh liệt, quá cồn cào. Những vết xước đôi

khi cũng cần được nâng niu, xoa dịu đi phần nào để không lại động cựa

... nứt ra và bưng mủ...

Vũ mím môi rồi bật cười, cười khanh khách trong veo như buổi sáng mai

Hà Nội, nụ cười đầu tiên không hề nhạt trong buổi chiều hôm nay. Anh

cười đẹp và ấm áp quá! Ở đó còn có cái gì đó đầy trẻ con và thích thú,nó cho người đối diện cảm giác gần gũi và hân hoan. Linh đứng lặng, hoàn

toàn bị mê hoặc bởi nụ cười ấy:" Làm sao con người ta có thể giống nhau

đến cả cái những nếp nhăn khi cười"?

Dưới ánh đèn đường hắt nhẹ, vàng vọt, tôi lặng đứng nhìn cô gái bé

nhỏ của tôi đi bên người con trai ấy. Em cười. Em hát. ÁNh mắt em rộn

lên những vui tươi thưở nào...Có phải tôi sắp gặp lại LInh của tôi, cô

bé thả diều cười khanh khách trên bãi cát ngày thơ bé, cô bé tôi đã yêu, để rồi lặng lẽ đi bên em như một người đồng hương suốt hơn 10 năm qua,

hoàn toàn vô hình trong tim em.. Có một điều tôi phải công nhận chàng

trai ấy giống Cậu ta thật nhưng càng thế tôi càng thấy bất an nhiều

hơn. Rồi một mai trái tim bé bỏng đầy những vết xước chưa kịp lành kia

sẽ ra sao? Hạnh phúc hay thêm những bất hạnh? Linh à, một lúc nào đó

thật sư mệt mỏi em có thể dừng lại và thử nhìn về phía sau một lần?...

nơi đó sẽ luôn có anh.
- Hoàng anh à, anh gọi em có việc gì đấy? khi chiều em bận chút!

Giọng của Linh khiến Hoàng Anh bất giác giật mình, giật mình như cái

phút lần đầu gặp em ngày ấy.Anh đưa tay tắt máy chiếc xe vừa nổ.

- À không, anh định rủ em đi ăn kem. Lâu rồi mình mới gặp nhau, anh nghĩ em vẫn ở trường.

- Em bùng học luôn lúc gặp anh mà, hôm nay là một ngày rất thú vị với em.

Niềm hạnh phúc phơi phới trong giọng nói của Linh, niềm hạnh phúc đó đã

giúp cô mở long với anh, lần đầu tiên trong suốt bao nhiu năm qua. Cô

nói, trả lời và đáp lại những câu đùa của anh, rất lâu rồi họ mới nói

chuyện lâu như thê, đúng ra là rất lâu rồi Hoàng Anh mới được nghe giong cô nhiều như vậy. Có một chút trong thâm tâm anh thầm cảm ơn người con

trai kia, nhưng rất nhanh lại thấy thương hại chính mình.Cho đến tận

khi Linh tắt máy rồi anh vẫn đứng lặng thinh dưới gốc cây đầu ngõ, mỏi

mắt nhìn về ngôi nhà nhỏ, ẩ