
mình chợt xốn xang đến vậy. Linh nhớ cơn mưa cuối hạ ấy,
cơn mưa xối xả và căn phòng ấm áp của anh. Nhớ cách anh nhăn mặt khi ăn
bát mì mặn chat anh tự nầu mà vẫn cố khen mình giỏi. Và con đường ngoại ô ngát màu xanh, cái gật đầu đầy miễn cưỡng khi anh đưa cô về… Những cơn
gió thu lặng lẽ chảy vào tim Linh. Cô chớp mắt. Vũ là ai trong nỗi đau
của biết bao người này. Không là ai cả. Quá khứ được tạo nên bởi một
người khác nhưng lại ở đó mãi trên đời để hiện tại trong suốt nước mắt
những người hôm nay. Ngẩn ngơ khi đón nhận nỗi đau. Không tự hiểu tại
sao mình lại bị đau. Không tự hiểu những gì đang xảy ra là từ đâu được
nữa. Chỉ biết đau… đau và đau. Trong tất cả mọi chuyện, Vũ là người đáng thương hơn ai hết. Anh cũng như Dương hoàn toàn vô tội . Mọi chuyện cứ
diễn ra theo quy luật tự nhiên mà chính họ cũng không biết hết những góc khuất của nó. Hoàn toàn tàn nhẫn, lạnh lùng và không cho họ một lối
thoát nào. Một lối thoát để họ có thể thở, có thể bình tâm lại và đón
nhận. Nó đến tàn khốc lắm.
Linh mệt mỏi định thần trong đầu những con số hôm đó chính cô và anh đã chơi trò đổi mật khẩu. “Chuông gió”.
- Hoàng Vũ….
Đáp lại tiếng gọi của Linh chỉ tiếng điều hòa quay vo vo, tiếng tủ lạnh
rò rẫm. Hoàn toàn không một tiếng trả lời. Linh sờ tay với bật công tắc
điện. Bóng tôi vỡ òa. Căn phòng là một đống hỗn độn khác hẳn hôm đầu
tiên của nó. Hỗn độn như chính tâm trạng vị chủ nhân của nó. Linh biết.
Những chiếc gối vứt la liệt, ca cốc, quần áo… tất cả chiếm hết gần như
hết không gian căn phòng khách. Chiếc ghế đơn ngã lăn quay trên mặt sàn. Mùi rượu bốc lên nồng nặc, những vỏ chai đủ nhãn hiệu quẳng linh tinh
quanh vị chủ nhân của nó. Anh ta nằm ngửa, chân co lại, một tay sải rộng cầm chai rượu. Một tay khẽ che mắt. Vũ thức. Vũ nghe rõ tiếng Linh gọi. Nhưng Vũ biết làm gì đây khi mở mắt,khi đối diện với cô. Vẫn ở đó… Vẫn
mỏng manh, vẫn nhẹ nhàng, vẫn giọng nói thanh thanh như tiếng chuông gió khẽ ngân. Vũ không biết.
Linh lách qua khỏi đống hỗn độn ban nãy. Cô đá nhẹ vào chân anh:
- Dậy đi! Anh còn ngồi đó mà ăn vạ à. Chết không dễ thế đâu. Dậy mau lên nào!
Vũ không nhúc nhích.
- Ơ, anh dậy đi. Dậy đi, hôm nay tôi sẽ nấu mì. Dậy nhanh lên! Tôi đã bảo anh hét lên: Strong! Strong mà… Dậy! nói cho tôi!
Linh hốt hoảng, cô quỳ xuống sát cạnh Vũ, lay mạnh hơn:
- Anh sao vậy, mở mắt ra. Định dọa người à? Dậy đi!
Vũ đột ngột bật dậy… ôm ghì lấy cô. Hai tay giữ chặt tấm lưng bé nhỏ và
đôi môi ráo riết kiếm tìm môi Linh mọng ướt. Linh trợn mắt trong tích
tắc. Mùi rượu tràn ngập trong miệng cô. Cháy bỏng. Nồng nhiệt và say
đắm. Vũ vò mạnh bờ môi Linh. Tay anh điên cuồng ghì chặt vai cô…Vũ đang
cần gì, chính anh cũng không biết. Vũ muốn gì ở Linh, chính anh cũng
không hiểu. Đối mặt với tình yêu này thế nào, chính anh cũng bất lực. Nụ hôn, lúc này ư? Vũ khóc…chỉ một chút. Vài ba giọt nước mắt nóng ran chả mạnh xuống khoảng trống hai bờ môi. Mặn. Giữa tình yêu của họ còn biết
bao mặn, bao nhiêu chat, bao nhiêu nỗi đau và rào cản… Không ai đếm được nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ. Nước mắt của đàn ông vốn mặn. Nó được
cất góp, được chắt lại và không dễ dãi. Nước mắt của đàn ông khi hôn
người phụ nữ của mình còn mặn hơn, còn thấm hơn và cùng cực hơn hết.
…Trong đầu Linh lại văng vẳng giọng nói trong veo như những buổi sáng
tháng năm trong trẻo, bảng lảng của Dương. Bãi biển lại cuộn sóng và con thuyền lại lênh đênh giữa đại dương… Cô rùng mình… Đẩy mạnh Vũ ra….
Bốp… Cái tát bằng mọi sức lực gom nhặt được phút ấy. Vũ xoay người, tay
phải của anh cà mạnh xuống sàn gỗ bên cạnh và túa máu…. Những mảnh vỡ
thủy tinh từ một chai rượu, không ai kịp nhìn thấy trước đó… Vũ á lên
một tiếng, bàn tay trái nắm chặt cũng lem máu. Linh quay lại nhìn anh,
thảng thốt:
- Ôi trời…
Hai tay cô ôm lấy tay phải của Vũ… thấy tim mình giật giật… xót xa.
- Ơ, còn ngồi đó ngẩn ngơ à. Trên ngăn tủ kia kìa lấy bộ đồ y tế ra đây…
Linh lật đật đứng dậy. Lật đật lau lau rồi băng vết thương lại. Thi
thoảng Vũ lại á lên một tiếng khiến tay Linh lại giật mạnh. Tay cô run
run như chạm vào chính những nỗi đau của Vũ. Linh cúi xuống thổi nhẹ rồi quay lên nhìn Vũ. Anh đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, buồn bã đến
tuyệt vọng. Đáy mắt anh ngổn ngang những vệt sáng tối đầy bế tắc… Họ
dừng lại trong mắt nhau một tích tắc đủ lâu để cảm nhận và hiểu nhau. Vũ đứng dậy, anh đi vào bếp, đưa bàn tay trái của mình lên vòi nước. Bất
chợt luống cuống không biết làm sao với bàn tay vừa bị băng lại.
Linh lẳng lặng đến bên, cô đặt bàn tay Vũ trong tay mình. Đôi tay nhỏ
nhắn chạm vào lòng bàn tay anh, khẽ đẩy những vết máu cố bám lại. Phút
chạm tay ấy làm cả Linh và Vũ đều thấy tim đập chậm lại. Nước lướt qua
những bàn tay đang xen. Những yêu thương này mỏng quá, mềm quá và cũng
dễ tan quá.
Linh vẫn không quay mặt nhìn Vũ, cô đang đối diện với những cảm xúc ngổn ngang bên trong mình. Lúc này với cô mọi thứ trở nên không thể kiểm
soát nhưng cô biết người duy nhất Linh nghĩ đến lúc này chính là chàng
trai đang đứng cạnh cô đ