
thấy như một cơn gió dịu dàng lướt qua tâm trí.
Nghĩ đến anh cô thấy được che chở để bình yên và vô lo nghĩ. Vừa lúc ấy
thì có điện thoại:
- Strong, em ngủ chưa?
- Chưa! Anh không ngủ à?
- Hơi khó ngủ một chút. Cũng sắp ngủ rồi.
- Em cũng sắp, vừa mới nghĩ đến anh đó!
- Chắc lại nghĩ xấu hả? Hay tưởng tượng mặt anh ngoác ra giống ma nên không ngủ được!
- Ôi, anh đúng là hâm! Em đang nghĩ chỉ có anh là không làm em mệt mỏi
và luôn thấy rất thoải mái. Lắm khi không có anh thấy ngột thở lắm!
Hoàng Anh lắng nghe hết những tâm sự của Linh. Người mình yêu thích ở
bên mình, ai đó có thể sẽ rất vui những anh thì không. Nỗi đau của Hoàng Anh không hừng hực thiêu đốt như Vũ nhưng nó nghiệt ngã và trái ngang
quá. Nỗi đau ấy khiến anh bao năm qua không dám yêu thương người con gái của mình. Có lẽ ông trời cũng ưu ái để ba mẹ anh đều đã ra đi và trên
đời này không người thân nào sẽ phải rơi nước mắt nếu một ngày nhiên
liệu sống của anh cạn kiệt. Và Hoàng Anh sẽ không thể yên lòng ra đi nếu Linh vì anh mà lại khóc. Nước mắt của cô đã rơi quá nhiều. Nỗi đau đã
đủ lớn và những vết xước đã hằn sâu. Làm sao để có thể chịu đựng thêm
nữa. Anh mãi mãi không thể quên đôi mắt gần như điên dại của Linh lần
đầu tiên ở bệnh viện khi tỉnh lại sau sự ra đi của những người cô yêu
thương. Biển, Linh đã từng yêu nơi ấy tha thiết như chính anh, vậy mà đi qua thử thách quá nghiệt ngã của cuộc đời cô chưa một lần dám trở lại
đó, chưa một lần dám một mình lặng nhìn về phía biển. Điều đó đủ thấy
nỗi đau của Linh vẫn chưa một ngày buông tha cô.
- Linh này, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì cũng cứ lạc quan mà sống nhé! Cứ nghĩ về anh thật nhẹ nhàng và thoải mái như bây giờ...
- Này này, xin anh đấy nhé! Đừng có mà dọa em! Nước mắt của em có dấu hiệu sắp cạn rồi đấy.
Gió lồng vào ô cửa. Hoàng Anh lại ngồi ngắm những tia sáng từ chiếc đèn
đường như hôm đầu tiên quyết định bước lên trước cô. Anh ngồi vô định,
điếu thuốc cháy đỏ trên tay, phảng phất gương mặt đầy suy tư.
*
Tay Nguyệt điên cuồng nhấn từng dãy kí tự trên chiếc bảng mật khẩu trước cửa nhà Vũ. Cô đã thử đi thử lại không dưới mười lần. Có cảm giác những nút ấn muốn lún xuống dưới cơn giận dữ của Nguyệt. Đã bao lâu nay Vũ
chưa từng đổi mật khẩu sao lại đổi vào lúc này chứ! Cô nhấn số gọi cho
anh lần nữa dù không chút hi vọng. Điện thoại vẫn có chuông nhưng Vũ
không trả lời. Đã gần 4 ngày anh không ra khỏi phòng.
- Chết tiệt!
Nguyệt đập mạnh vào cánh cửa dày trịch... không chút di dịch.
- Vũ, anh ra đây! Anh ra đây đi! Em chỉ cần biết anh ổn thôi!
Vũ không nghe thấy những lời cô nói... Nguyệt quay lưng tựa vào tường,
chiếc túi xách đặt xuống sàn. Bao nhiêu năm nay cô chưa bao giờ thấy
mình mất kiểm soát như lúc này. Cô lo lắng và suy diễn đủ điều. Huy nói
đúng, chỉ duy nhất trước Vũ, Nguyệt mới trút đi những chiếc gai nhọn
hoắt và trở về là một cô gái đúng nghĩa. Như chính lúc này!
Bất giác Nguyệt nghĩ đến Linh. Cô cầm máy... đắn đo rồi gọi. Một lần. Hai lần. Và lần thứ ba thì Linh bắt máy.
- Sao cô không nghe điện thoại? - Giọng Nguyệt mệt mỏi nhưng vẫn giữ ở âm vực cao.
- Mỗi lần chị gọi đều có chuyện xảy ra. Tôi không nghĩ mình cần nghe gì thêm nữa!
- Tôi muốn nhờ cô...
- Chị không cần nhờ tôi đâu, tôi không biết làm những việc chỉ đem đến tổn thương cho người khác.
Linh đánh mắt vào cánh cửa phòng mẹ... một thoáng đau đớn nhưng tức giận làm khuôn mặt cô ửng đỏ.
- Tôi dập máy đây. Chào chị.
- Khoan đã. Hoàng Vũ. Vì anh ấy...
- Tại sao? Anh ta có liên quan gì đến tôi?
- Làm ơn đến đi. Được không? Anh ấy đã ở lì trong nhà từ tối hôm ấy. Tôi không biết anh ấy làm sao nữa?
- Cô nghĩ tôi làm được gì sao? Đến cô còn không thể! Anh ta phải đủ mạnh mẽ để vượt qua chứ!
- Không, đến đi. Lúc này anh ấy... cần cô!
Những lời cuối bật ra, Linh nghe rõ những nghẹn ngào chất lại trong giọng nói của Nguyệt. Cô ấy dập máy, có lẽ vì những nức nở
đã không thể ngăn lại. Chấp nhận sự thật rằng: “ Anh ấy cần cô không
phải tôi”, chấp nhận rằng người mình yêu trong lúc khó khăn nhất lại cần một bờ vai khác chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Nhất là với những cô
gái kiêu hãnh như Nguyệt.
Linh đi tới phía phòng mẹ, khép lại cánh cửa hờ rồi chậm chậm bước ra
vườn. Những cơn gió thu vẫn nhẹ nhàng phả vào tóc. Cô cúi xuống, chạm
tay vào những bông hoàng lan đã rụng. Cánh hoa chuyển từ màu vàng nắng
thành một màu nâu thẫm nhạt nhòe và chẳng mấy tươi sáng. Cái lặng lẽ
trầm ngâm của mùa thu ẩn mình trong từng tế bào lá. Những nếp nhăn nheo
quắt lại trên thân lá như co mình giữ lại những tia nắng rực rỡ của ngày hè. Có lẽ nó tiếc nuối? Liệu có giống cảm xúc của Linh lúc này. Như
những thước phim quay chầm chậm. Buổi chiều hôm ấy, con đường Nguyễn Du
và chàng trai có tấm lưng vững vàng, những nếp nhăn khi cười thật giống
anh. Linh đã nhìn thấy anh trong Vũ, nghẹn thở vì những điều thân thuộc
ấy. Còn lúc này… không thế. Nụ hôn rát bỏng của anh…Linh đưa tay chạm
khẽ vào đầu môi, mùi hương hoàng lan đọng lại trên ngón tay chạm vào
mũi. Thấy tim