
Hạo dọa nạt.
“Anh làm gì Hạo Ca của em vậy?” Bảo An nắm lấy tay Thiên Hạo kéo về phía mình. Trông anh không khác gì con thú cưng đang được chủ nhân bảo vệ.
“Anh đâu làm gì đâu?” Hiểu Minh cười trừ.
“Thật không?” Bảo An quay qua Thiên Hạo.
“Bà xã của anh thật đáng nể. Cậu ta mới đánh anh.” Thiên Hạo nũng nịu.
“Thiên Kim, cậu xem chồng cậu làm gì ông xã tớ nè?” Bảo An liếc mắt sang cô bạn đang cặm cụi tập luyện.
Hiểu Minh đưa ánh mắt tha thiết khẩn cầu nhìn cô. Như thể muốn nói: “Em cứu anh đi.” Trông rất tội nghiệp.
“Chồng gì, chưa cưới hỏi. Cậu gọi vậy mọi người hiểu lầm chết. Tớ cho cậu toàn quyền xử lý đó.” Thiên Kim làm gương mặt thờ ơ.
“Cậu xem, hai chọi một không chột cũng què. Kaka.” Thiên Hạo cười sang sảng.
“Bữa tối nay để tôi mời.” Hiểu Minh ủ rũ nói.
“Cậu ta có thành ý như vậy. Tha cho cậu ta lần này nha bà xã.” Thiên Hạo cất giọng ngọt ngào.
“Vâng, ông xã.” Bảo An cười tít mắt.
Đúng là ăn ý mà.
******
Cả võ đường lại trở nên huyên náo, mọi người đang hướng sự tập trung về một chàng trai trẻ với gương mặt hiền hòa khả ái. Khoác trên mình bộ võ phục trắng tinh càng toát lên phong thái thanh thoát.
“Tôi tìm Hiểu Minh sư huynh.” Chàng trai lạ mặt cất giọng từ tốn.
“Huynh ấy ở bên kia.” Một cô gái chỉ tay về nhóm Thiên Kim.
Đôi mắt Thiên Hạo tròn trịa ngạc nhiên.
“Không phải chứ?” Thiên Hạo há hốc miệng.
“Cậu biết hắn ư?” Hiểu Minh tỏ ra tò mò.
“Con riêng của cha cậu.” Thiên Hạo nói, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.
Anh đứng hình một lúc không hiểu người anh em không cùng huyết thống và chưa bao giờ gặp mặt này đến đây làm gì.
“Cậu tìm tôi?” Hiểu Minh đưa ánh nhìn dò xét.
“Anh hai. Cha đã đồng ý cho em theo anh học võ.” Bách Du tỏ ra thân thiết.
“Sao lão già đó không dẫn cậu đến?” Hiểu Minh chau mày.
“Cha đi du lịch rồi.” Bách Du nở nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng đều đặn.
“Lão già chết tiệt.” Hiểu Minh thì thầm.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Thiên Kim thắc mắc, giọng trong trẻo.
“Em năm nay hai mươi mốt?”
“Cậu hơn tôi ba tuổi đó, sao lại xưng em?” Thiên Kim nhăn nhó.
“Gọi cho quen, chị dâu tương lai. Hì hì.” Khóe mắt khép hờ toát lên vẻ dễ thương.
“Hả… chị dâu…” Thiên Kim đỏ mặt, giọng ấp úng.
Chàng trai thân thiện quay sang nắm lấy tay Thiên Hạo. “Cho em xin lỗi chuyện hôm bữa . Sợ quá nên em chỉ biết bỏ chạy.” Ánh mắt lay động lòng người.
“Cậu ở lại càng phiền phức hơn.” Thiên Hạo cất giọng lạnh lùng.
“Chuyện là thế nào vậy?” Bảo An chen vào, ánh mắt đa nghi.
Thiên Hạo hốt hoảng. “À… Lúc đi công tác trên núi, anh tình cờ cứu cậu ta khỏi bọn cướp.”
“Đúng vậy. Thật may là gặp anh Hạo. Nếu không Du đã không còn ở đây với mọi người.” Bách Du hùa theo.
“Anh là con trai của Đại sư phụ? Chẳng lẽ không đánh nổi mấy tên cướp?” Bảo An nói.
“Cha chưa bao giờ dạy anh võ công.” Khóe mắt Bách Du trùng xuống.
“Thì ra là vậy.” Bảo An nói. Thiên Hạo vuốt mồ hôi trên trán, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Để đền ơn cứu mạng. Cũng nhân dịp quen biết mọi người. Du mời mọi người tối mai đến dự party tại nhà.” Bách Du đưa ánh mắt trông mong.
“Tối mai rảnh phải không ông xã.” Bảo An níu tay Thiên Hạo.
“Bã xã nói rảnh tức là rảnh.” Thiên Hạo nựng má cô.
“Em thì sao?” Hiểu Minh quay qua hỏi Thiên Kim.
“Em rảnh.” Cô mỉm cười.
“Cho em hỏi. Em dẫn theo người yêu được không?” Bảo Anh lên tiếng.
“Tất nhiên là được.” Bách Du cười thân thiện.
“Xin lỗi. Mai em bận việc. Mọi người cứ ăn chơi vui vẻ. Dịp khác em hứa sẽ tham gia.” Gia Phúc tỏ ra áy náy.
“Quyết định vậy nha.” Bách Du nhấn giọng dứt khoát.
Có thể nói Bách Du là một chàng trai vừa điển trai, vừa thân thiện. Mới lần đầu gặp mặt anh đã trở nên thân thiết với mọi người. Cả buổi tập đầy ắp tiếng cười.
Bầu trời đêm quang đãng như một chiếc hộp chứa đầy kho báu lấp lánh. Bước ra từ chiếc xe Lexus màu đen, ba đôi trai gái ăn mặc thanh lịch không tránh khỏi ngỡ ngàng trước sự rộng lớn của căn biệt thự nguy nga. Chính giữa là một căn nhà tráng lệ với kiến trúc cổ điển theo phong cách phương tây. Dọc theo lối vào là một hồ bơi rộng lớn trong xanh mát mẻ. Một bàn tiệc thịnh soạn với toàn những món ăn hấp đẫn đã được bày sẵn ngoài sân vườn. Nhìn thấy đoàn người từ xa xa, Bách Du vẫy tay chào đón. Vẻ mặt hớn hở.
“Đây là sự khác biệt giữa con nuôi và con đẻ sao?” Thiên Hạo với bộ vest màu xám bí ẩn ghé vào tai Hiểu Minh. Mái tóc vuốt ngược càng khiến anh thêm phần phong độ.
“Tôi tự sống được bằng tiền mình kiếm.” Hiểu Minh cũng không kém phần lịch lãm với bộ vest màu đen càng tôn lên vẻ mặt trắng trẻo sáng láng.
“Có thật đây là nhà của em trai cậu không?” Thiên Quân trong bộ vest màu xanh dương tuốt lại vẻ trẻ trung đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Ba cô gái đi theo cũng không kém phần sáng chói. Thiên Kim với bộ váy trắng tinh khôi thanh thoát ngang ngực tôn lên đường cong quyến rũ. Che phủ làn da trắng nõn nà của Bảo An là bộ váy đỏ khoác áo lông thú màu xám. Bảo Anh lại mặc một bộ váy công sở màu xanh dương tràn trề sự phơi phới.
“Cám ơn mọi người đã đến đông đủ.” Bách Du nở nụ cười niềm nở.
“Người nhà cả, cậu không cần khách sáo.” Th