Disneyland 1972 Love the old s
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324722

Bình chọn: 9.00/10/472 lượt.

hết sức nhéo.

****

Tục ngữ nói, thương cân động cốt trăm ngày.

Văn Sơ không cần nghỉ ngơi lâu đến một trăm ngày, nhưng ít nhất trong kỳ nghỉ đông sắp tới hoàn toàn không có biện pháp sử dụng linh hoạt tay phải.

May là Vương Thời Trân quả thực không hổ lời đồn, mỗi ngày nhằm cổ tay Văn Sơ phun một loại thảo dược đen xì, hiệu quả rất tốt, vết sưng bầm tiêu đi rất nhanh, bạn học Văn Sơ từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài lần đầu hiểu được kiến thức về cái gọi là y thuật Trung Quốc!

Chỉ có điều…… Không biết thuốc này vốn như vậy, hay bạn học Vương Thời Trân cố ý bỏ thêm “gia vị” gì khác, tóm lại mùi hương đặc biệt “thu hút”, khiến cho ba soái ca phòng 205 còn lại mỗi ngày bị hun đến váng đầu hoa mắt .

Trên cơ bản khi Văn Sơ ra ngoài, trong phạm vi ít nhất 100m xung quanh, mọi người đều chạy hết. Với điều này, khi Văn Sơ oán hận với Lỗ Như Hoa, bị cô chọc một câu “chứ còn muốn mỗi ngày thơm ngào ngạt mà trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao” làm nghẹn trở về.

Văn Sơ đương nhiên không dám phản bác gì thêm, khó ngửi thì kệ khó ngửi đi, chỉ cần là Như Hoa an bài ……

“Đại học S nằm ở thành phố S, là truờng đại học tổng hợp trọng điểm thuộc bộ Giáo dục,thành lập năm **, ban đầu tên là ……” Văn Sơ ngồi trên ghế, cầm một quyển sách, vừa xem vừa đọc nhỏ.

Giải thích : Vì bạn Sơ không rành tiếng Trung nên phải xem và đọc mới hiểu nhé pà con

Lỗ Như Hoa đã sớm “lẻn vào” phòng 205, cô đến giúp mấy tên làm biếng trong phòng giặt chăn mền.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô vụng trộm nhìn Văn Sơ, hắn ngồi thẳng lưng, trông có vẻ thật sự chú tâm, nhìn rất…… Thu hút, không thể không thừa nhận nếu hắn đứng lên sẽ rất có mị lực.

“Oành!”Cửa phòng bị đẩy một cái thật mạnh, Cá voi đầu đầy mồ hôi từ ngoài vọt vào, trong tay cầm một trái bóng,

“Mệt chết người, nóng chết người.” Vừa vào lập tức kêu mệt kêu nóng, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn mãnh liệt tu một hơi dài.

“Đang mùa đông cậu còn ngại nóng!” Phó Tâm Thành nói mà mắt vẫn chằm chằm vào máy tính, cũng không ngẩng đầu lên.

“Cậu ra ngoài đá bóng hai giờ thử xem!” Cá voi nhíu mày, mở điều hòa cho lạnh hơn, rất thuần thục cởi hết áo ra rồi ngồi lên ghế.

Văn Sơ quay đầu nhìn hắn một cái, không hé răng.

Năm giây sau mới thẩm thấu hết hành động của Cá voi, lập tức chồm dậy, cầm áo xống cậu ta vừa cởi bỏ ném vào người cậu ta, “ Như Hoa nhà tôi đang ở đây, cậu để ý giùm tôi!”

Cá voi xì một tiếng, phá ra cười, “Nhà cậu……”

Văn Sơ trừng mắt liếc Cá voi một cái, ra vẻ trách cậu ta biểu diễn không đúng chỗ, lại chột dạ nhìn ra ban công canh me Lỗ Như Hoa, không biết cô nàng có nghe hay không……

Thật ra cởi trần cũng không có gì, vấn đề là dáng người Cá voi thật sự rất được, không thể để Lỗ Như Hoa nhìn thấy, miễn cho cô nàng lại có suy nghĩ kỳ quái!

“Cậu đang cầm cái gì đó?” Cá voi nghe lời Văn Sơ, chụp áo cài sơ mấy nút, lại vô cùng hiếu kỳ chạy lại chỗ hắn rút một quyển sách nhỏ từ lưng hắn lên, “Á? Lịch sử Trường đại học S? Tìm thấy chỗ nào vậy?”

Văn Sơ liếc mắt một cái, không thèm để ý, giật sách lại, tiếp tục rì rầm đọc.

Phó Tâm Thành không dời mắt khỏi laptop, cười cười chen vào, “Cậu ta mua ……”

“Mua chỗ nào?” Cá voi ngạc nhiên.

Phó Tâm Thành tiếp tục cười cười, “Mua ở đâu? Bây giờ còn hỏi câu này nữa?”

“Lỗ Như Hoa.” Cá voi tự cho mình một đáp án khẳng định.

Lần này, ngay cả Lỗ Tự Ngọc cũng cười cười.

“Mà cậu đọc thứ này làm gì? Còn nhét vào lưng? Nhét vào lưng có lợi gì không?” Cá voi vẫn cảm thấy kỳ quặc.

Phó Tâm Thành trả lời thay: “Lỗ Như Hoa nói cậu ta không thích trường S, nên đem sách chào hàng với cậu ta, người này đọc nguyên ngày, ha ha……”

“Không phải đâu……” Cá voi nhìn Văn Sơ, xem thế là đủ rồi.

Văn Sơ chậm rãi khép sách, mặt không đổi sắc, giọng nói bỗng cao lên một nửa, “Không nên sao? Như Hoa nhà tôi nói rất có lý, là người Trung Quốc, lại là sinh viên trường S, tìm hiểu trường học của mình có gì không phải? Ái quốc thể hiện ở nhiệt tình yêu thương “cội rễ”, mấy người các cậu, thật không có đủ văn hóa!”

“Trả lại chồng cho em này…… Như Hoa.” Ba nam sinh cười đến không thể ngồi thẳng người.

Lỗ Như Hoa đứng ở ban công – đã giặt xong chăn mền, từ cột lan can quay đầu lại, trừng mắt nhìn Văn Sơ.

Văn Sơ nhìn cô, trong lòng quá sức bất mãn. Gì chứ? Rõ ràng đây là câu nói của Lỗ Như Hoa, vì sao hắn vừa nói ra lại bị khinh bỉ, thế giới này thật không có công bằng gì hết……

Văn Sơ nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng bực, không thể bỏ qua ba con khỉ đang xem náo nhiệt kia được! Không thể dễ dàng như vậy! Hắn quăng sách, bắt đầu ra lệnh, “Cá voi, mặc quần áo cho chỉnh tề vào, chú ý hình tượng của cậu giùm tôi. …… Tâm Thành, cậu hay mở web đen xem ảnh *** như vậy, đến lúc Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Cho dù cậu không hề gì, như