
a, anh có chuyện quan trọng muốn nhờ, chúng ta nói chuyện với nhau chút đi?” Lí Hàm Trúc đài chủ vờ vịt bước đến, cười rất quỷ dị. Phụ họa bên cạnh anh ta còn có Tiếu Thanh, Hạ Thịnh, Phương Ngu làm điêu dân liên can.
Lỗ Như Hoa nhìn đoàn người, hơi hoảng hốt, lập tức ôm túi tiền, “Các vị đại nhân minh giám, nhà tiểu nhân đói kém, gia chủ cũng không có lương thực dư.”
“Không phải vậy!” Lí đài chủ dở khóc dở cười lắc đầu, “Thế này, anh định thành lập tổ mỹ thuật tạo hình cho khoa chúng ta, chắc em biết rồi?”
“Biết.” Lỗ Như Hoa gật đầu.
“Bọn tôi giúp cậu đăng ký rồi.” Tiếu Thanh nói tiếp, cực kỳ dịu dàng.
“Được! Chúng ta học kiến trúc phải có thêm mỹ thuật tạo hình làm trụ cột, không có gì không ổn, đồng ý!” Lỗ Như Hoa lại gật đầu, chuyện này không khó, tốn ít thời gian đi tham gia là được.
“Nhìn đi, tôi đã nói Lỗ Như Hoa là cô gái tốt mà!” Hai mắt Hạ Thịnh tỏa sáng, “Nhưng mà, chúng tôi gặp một vấn đề.” Hạ Thịnh cười.
Lỗ Như Hoa chột dạ.
“Thầy hướng dẫn dễ thương của chúng ta…… Gần đây bận chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu xem, trước kỳ nghỉ tôi còn vướng kỳ thi triển lãm cá nhân, cho nên……” Hạ Thịnh tiếp tục cười.
Lỗ Như Hoa liếc mắt: “Nói vào trọng tâm, muốn nhờ tôi làm gì?”
“Thấy chưa, tôi đã nói Lỗ Như Hoa dễ tính lắm mà!” Phương Ngu gật đầu thật mạnh, “Lỗ Tự Ngọc học khoa mỹ thuật tạo hình, giúp chúng tôi mời cậu ấy đến chỉ đạo một chút được không? Chúng tôi cam đoan, tuyệt đối không làm gián đoạn việc học của cậu ấy.”
“Đương nhiên, nếu cậu muốn mời Văn Sơ đến, chúng tôi cũng không để ý. Ở khoa mỹ thuật tạo hình điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất……” Tiếu Thanh đặt ghế dựa gần Lỗ Như Hoa, cười xinh như hoa cúc (nguyên văn : tiếu dung khả cúc – dáng cười xinh có thể lượm lấy được).
Lỗ Như Hoa nghẹn khí, “Tôi để ý.”
Mọi người cùng phì cười, cười đến vai run run, không khác gì trong phim kinh dị gia tộc cương thi bắt đầu hành động tập thể……
Ý tưởng của mọi người thì tuyệt vời, nhưng sự thật luôn tàn khốc .
Trong sự rối rắm nhỏ kia, Lỗ Tự Ngọc đương nhiên là không thoái thác, vấn đề là ngay ngày hôm đó, lãnh đạo trường tìm cậu nói chuyện, đăng ký thêm cậu vào tổ trang trí chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
Vì thế, thời gian rảnh rỗi của Tự Ngọc phải dành cho những người đồng lòng vì trường S « thân yêu », để kịp hoàn thành bức tranh to lớn làm lễ vật. Trên thực tế, những sinh viên giỏi bên khoa mỹ thuật tạo hình tốt đệ tử đều đã bị đóng dấu, chỉ trừ một người, Văn Sơ.
Bởi vì cổ tay hắn “bị thương”, cho nên tạm thời không cần tham gia.
Vốn dĩ Văn Sơ buồn bực, nghe nói những họa sĩ tốt nghiệp ở trường S tham gia chế tác bức tranh quà mừng có không ít người nổi danh, nếu có thể nhân cơ hội học tập thì hay. Cuối cùng vì cái tay, lại bị « ra rìa ».
Nhưng nghe Lỗ Tự Ngọc nói chuyện Lỗ Như Hoa, hắn lại cảm thấy mình quả thật là trong xui có hên.
“Anh đi, anh đi được.” Văn Sơ vội vàng cam đoan với Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa rất không tình nguyện, “Tay anh còn đau, sao mà hướng dẫn được, khoa các anh nhiều sinh viên, giúp em tìm người khác đi.”
Cô sợ nếu để Văn Sơ đi, cũng là để yên cho bọn Tiếu Thanh « định tội », quá sức không ổn.
“Cũng chẳng phải tự vẽ vời gì, hướng dẫn thôi mà, nói bằng miệng là được.” Văn Sơ không đồng ý cũng chẳng buông tha, “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt.”
“Chọn ai cũng vậy, đâu có liên quan gì tới em chứ!” Lỗ Như Hoa nghe hắn nói, trả lời rất nhỏ.
“Văn Sơ được đó!” Cá voi ở một bên «PR», “Điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất, với lại tụi em chỉ mới học phác hoạ, để cậu ấy hướng dẫn không thành vấn đề.”
Lỗ Như Hoa từ chối, “Chỉ là phác hoạ, đơn giản, không cần người thành tích quá tốt cũng được.”
“Có vài người cũng không bận lắm.” Lỗ Tự Ngọc nghiêm túc.
Văn Sơ, Cá voi, Phó Tâm Thành trừng mắt nhìn cậu.
“Chị hai, em giúp chị hỏi!” Lỗ Tự Ngọc không để ý tới ba cặp mắt hung ác, “Em sẽ hỏi thăm giá cả cho chị luôn, nhưng nghe nói bọn họ nếu nhận dạy thì thu phí hướng dẫn rất cao, thuận tiện em sẽ xem xem có thể giúp chị chiết khấu bớt đi không.”
“A? Còn lấy tiền!” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Đương nhiên, mất thời gian của người ta, cho dù là dạy tại nhà cũng phải trả tiền mà.” Mặt Lỗ Tự Ngọc rất « thuần khiết ».
Lỗ Như Hoa buồn bực nhẩm tính, chỉ dạy một giờ thì chắc chắn là không đủ …… Thế nào cũng phải dạy vài buổi…… Vậy thì tiền…… Nếu mời Văn Sơ, chắc là không phải trả tiền ……
“Văn Sơ, anh đi được không ?” Lỗ Như Hoa liếc mắt.
“Nhất định là được.” Đúng là trăm miệng một lời, đều mang ý xấu.
Văn Sơ hy vọng có thể gần gũi tiếp cận Lỗ Như Hoa, sử dụng mọi biện pháp kích thích Tiếu Thanh.
Lỗ Tự Ngọc hy vọng Văn Sơ có cơ hội làm cho chị hạnh phúc.
Cá voi và Phó Tâm Thành thì rất đơn giản, chỉ cầ