
nước chảy không ngừng.” Tay trái Văn Sơ nâng cổ tay phải bầm tới thâm đen, đi tới đi lui chỉ bảo.
Cô giúp việc bị hắn gọi đến phòng khách, vài phút sau vòng qua phòng rửa mặt, cuối cùng lếch thếch lê chân về phòng ngủ trong tình trạng hoa mắt chóng mặt , trong lòng dở khóc dở cười.
Bình thường đứa nhỏ này đâu có hay nhiều chuyện như vậy, hôm nay không biết trúng phải gió gì.
****
“Anh hai, ngày mai anh có định đi đâu không?” Văn Sơ ghé mông vào sô pha, cười tình đến rợn da gà.
Văn Phỉ đề phòng dịch xa hắn, “Ngày mai? Không đi đâu hết. Ở nhà.”
“Không thể nào, anh, công việc ở xưởng rượu không gấp sao? Dạo này không phải doanh số tốt lắm sao? Anh nên chú ý đến công việc, đừng ở nhà hoài không tốt.”
“Không sao, em trai yêu quý bị thương, anh có bận mấy cũng phải dành thời gian chăm sóc cho em.” Văn Phỉ nói rất chân thành, sau khi nói xong còn rất thân ái vỗ vai Văn Sơ.
Văn Sơ thở một hơi dài, cắn răng: “Anh hai, còn nhớ quả bóng rổ sản xuất với số lượng hạn chế năm ngoái ba tặng em không ? Dạo này em bận học quá, không có thời gian chơi, vậy đi, tặng cho anh đó.”
“Tặng cho anh? Thật ngại quá, làm anh tốt không nên tranh giành này nọ với em.” Văn Phỉ cười tủm tỉm, dài giọng.
Văn Sơ cười khổ, “Anh hai, không phải vậy mà……”
“Ai, được rồi, anh sẽ biến mất, anh tự động biến mất. Nể tình em là em trai tốt của anh, cộng thêm phần quà trái banh kia……” Văn Phỉ cười ha ha nhỏm dậy, lấy từ ngăn tủ ra chai thuốc nước Vân Nam, chĩa vào cổ tay Văn Sơ, phun mãnh liệt, “Vết thương nhỏ này, anh cũng chữa được, đừng nói tới bác sĩ.”
Văn Sơ cắp tay phải né tránh, “Phun ít thôi, vết bầm mau khỏi quá không tốt! Thương tích này bây giờ là bảo bối của em, chỗ dựa duy nhất bảo hộ cho em đó.”
Văn Phỉ buồn cười, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Lỗ Như Hoa…… cô ấy có thể chăm sóc em được không?”
“Được, đương nhiên là được.” Văn Sơ lạnh nhạt.
Lỗ Như Hoa chắc chắn là có thể, theo hắn thấy, cho tới bây giờ, không có việc gì cô không làm được.
Chắn chắn cô không hề xa lạ gì với bệnh viện.
Bởi vì thường đưa Lỗ Tự Ngọc đi bệnh viện nên mới rành rọt các thủ tục và trình tự kiểm tra trong đó
Lúc cô lên lầu trên chạy lầu dưới, Cá voi chỉ có thể một bên nhìn.
Nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, hắn không thể nghĩ ra cô phải cực nhọc thế nào để đưa em trai tới được, càng không nghĩ nổi cô gái không nơi nương tựa bằng cách nào đã trở thành câu xương rồng như thế.
Hắn biết, thương tâm hắn gây ra cho cây xương rồng nhỏ đã làm cô tự chôn giấu mình sâu hơn, càng ẩn thân vào vỏ ốc kín hơn.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở hồ Phù Dung đêm đó, hắn tự trách mình sao lại tự chặt đứt đường đi của mình như vậy.
Cho nên, hắn phải xin lỗi cô, mong cô cho hắn một cơ hội khác, mở cửa trái tim cô thêm một lần nữa.
Mặc kệ áp dụng phương pháp gì, ít nhất cô đã chịu nhượng bộ bước đầu, ít nhất cô đã đồng ý đến nhà chăm sóc hắn.
Văn Sơ cam lòng huyễn hoặc, có lẽ Lỗ Như Hoa đồng ý, không hoàn toàn là vì tiền……
Ngày hôm sau.
Cả một ngày, Văn Sơ ở nhà.
Nhàn rỗi quá sinh nghĩ ngợi, tay phải bị thương không làm được việc gì, vẽ tranh, viết chữ thì cầm bút không được.
Trong đầu rối loạn như đang chiếu phim, lúc thì Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh nhảy điệu Latin, lát sau, Lỗ Như Hoa ở sân bóng rổ tươi cười rạng rỡ nói chuyện phiếm với Tiếu Thanh, trong chốc lát lại là Lỗ Như Hoa nhìn hắn nói: “Như Hoa, kỳ thật không bằng hoa.”
Cảm giác chờ đợi một người, hóa ra tệ như vậy.
Văn Sơ hy vọng, Lỗ Như Hoa tốt nhất đừng bao giờ nên nhìn thấy cảm nhận hiện giờ của hắn.
Năm giờ chiều, bảo vệ toà nhà gọi điện thoại, Văn Sơ nhanh chóng bay đến nghe máy, bảo vệ khu nhà thông báo người được gọi đến chăm sóc hắn đang chờ.
“Đưa cô ấy vào!” Văn Sơ mừng rỡ, lập tức treo điện thoại, chạy đến phòng khách, canh giữ trước cửa thang máy, nhìn không chuyển mắt vào đèn báo trên thang máy, cuối cùng “Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Trong thang máy, một người chầm chậm bước ra.
“Chào em, Văn Sơ ! Anh là sinh viên năm 3 khoa y trường đại học S, Lỗ Như Hoa đã nhờ anh đảm đương công việc chăm sóc em tại nhà.” Người mới tới nâng kính mắt, lịch sự chào hỏi, “Anh là Vương Thời Trân.”
Văn Sơ nhìn nam sinh nhỏ bé đang đứng e thẹn, choáng váng.
***
Khuya, Lỗ Như Hoa ngồi trong căn phòng thuê sắp đặt những thứ ngày mai sẽ bán cất và ba lô mới của Tiếu Thanh tặng.
Đến giờ phải về rồi, cô lại nhìn vào một góc sáng sủa, chỗ đó vẫn còn vương vãi vài xấp ảnh AV, trong lòng bất giác chùng xuống, ngẩn người.
Đó là thứ bị Văn Sơ khinh bỉ.
Văn Sơ, bây giờ có lẽ hắn đã ổn rồi, Vương Thời Trân là sinh viên giỏi có tiếng, gia đình nhiều đời hay chữ, làm y